Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

[Fic][Oneshort] Cà phê đắng.

Cà phê đắng

 

Author: Mình nè *cúi đầu*
Couple: Chỉ một tình yêu, chỉ một Atsumina
Rating: Chắc G là được quá.

Đôi lời muốn nói:
Fic ra đời trong một ngày mưa. Lấy cảm hứng từ một người bạn. Với lại mình nói trước vì là cảm xúc nhất thời xuất hiện, hơn nữa lại vào đêm mưa như vậy nên mọi thứ rất mờ nhạt, không có cốt truyện cho ra hồn. Nhân vật trong này theo mình cảm thấy có lẽ rất bình thường. Nên nếu có thật sự quá dở thì mong các bạn rộng lòng bỏ qua cho mình ạ.

Theme song, có lẽ lấy bài hát mà người bạn ấy từng giới thiệu lại hợp nhỉ *cười*

Chú thích

Những đoạn nhạt màu là những kí ức rời rạc của Taka.

Cô: Taka
Người ấy: Acchan

Cảm ơn mọi người đã bỏ chút thời gian xem fic ạ.

















Đã bao giờ bạn thử uống một ly cà phê đắng trong ngày mưa?


Nóng ấm

Đắng chát

Và lạnh







Cô gái nhỏ dùng muỗng khuấy nhẹ chất lỏng đen quánh, đậm đặc trong chiếc tách nhỏ. Làn khói trắng bay lên trên cao, hương thơm nhẹ nhàng vây lấy nơi cánh mũi cô, rồi cứ như thế nhạt dần, cho đến khi tan vào không gian lạnh lẽo.

Bên ngoài khung cửa kính, mưa rơi nặng hạt, những giọt nước đọng lại bên trên. Khẽ ngước nhìn ánh đèn đường, ngọn đèn trên cao lặng lẽ hắt thứ ánh sáng màu hoàng kim vào bên trong. Màn nước mưa mỏng tang như đang phản chiếu lại một phần hình ảnh bên ngoài, thật mờ ảo, cho đến khi nặng trĩu dần rồi lăn dài xuống, mang theo tất cả tan biến.

Nâng tách cà phê lên, hít lấy hương thơm ngào ngạt, cảm giác thật dễ chịu. Nhấp một ngụm nhỏ, ấm áp ngay tức khắc tiếp xúc nơi đầu lưỡi. Cứ như vậy tiếp tục lan tỏa, cho đến cuối cùng vị ấy cũng đến. Đắng. Vị đắng chát bao trùm khắp vòm họng, đến cuối cùng vẫn là như thế…






-         Đắng quá! Sao cậu lại có thể uống được như thế?

Người con gái ngồi trước mặt cô gần như là phun tất cả những gì trong miệng ra bên ngoài. Nét mặt không ngừng nhăn nhó như thể trách cứ cái người ngồi trước mặt.

-         Tớ cũng không biết nữa. Có lẽ lâu dần trở thành thói quen rồi.

Cô nhìn biểu hiện ấy mà không khỏi cười thầm, chẳng phải không thể uống được sao? Vì sao lại cố giành lấy tách cà phê không đường của cô để uống cơ chứ? Người con gái ấy lúc nào cũng vậy cả, cứ luôn tìm mọi cách để tiến vào cuộc sống cô. Còn cô trước giờ vẫn vậy. Đối với cuộc sống này không có chút cưỡng cầu, không gì là quá hạnh phúc, quá buồn đau, không niềm tin cũng chẳng cần hi vọng. Mỗi một ngày cứ như thế mà trôi qua, bình lặng mà sống, hay có thể nói là vô tâm mà sống. Cô chính là điển hình của cách sống hờ hững, ngay đến cái cách cô uống cà phê cũng vậy. Nếu cho đường hoặc sữa vào cô lại cảm thấy chán ghét cái vị ấy, ngọt ngào đến làm người khác muốn nôn ra mất. Nếu là như vậy thì chỉ cần một tách cà phê không đường thôi, giữ nguyên mùi vị nguyên chất ấy, dù cho là rất đắng. Nhưng đến cuối cùng vị đắng ấy, cái dư âm đó sẽ đọng lại rất lâu, phải chăng cô đang muốn tìm thấy chút gì đó trong dư âm còn xót lại? Một thói quen lạ lẫm nhỉ?

-         Vậy thử một chút đường xem sao?

Người con gái ấy cơ bản là chẳng thèm quan tâm thói quen của cô mà. Một muỗng rồi hai muỗng, chắc người ấy định cho cả hủ đường vào trong mất thôi. Rồi cứ thế khuấy đều lên, nở nụ cười nhăn mũi đầy mị hoặc nhưng cũng đầy mệnh lệnh ẩn ý trong đó.

-         Tớ không thích thật đó…

-         Một ngụm nhỏ thôi mà.

Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mỏng đến nổi như muốn làm người trước mặt tan chảy theo. Ánh mắt có chút gì đó cương quyết, không có lẽ là ép buộc cô phải uống.

Cô lại mỉm cười, người con gái ấy thật trẻ con. Lúc nào cũng như vậy cả, mọi hành động rất đơn giản nhưng từ lúc nào lại ảnh hưởng đến cuộc sống của cô. Cô không hiểu, thật sự không hiểu. Người con gái đó luôn sống theo cách lầm lì, ít nói nhất. Không giống với cô, vẻ bên ngoài của cô có thể được cho là thuộc dạng người sôi nổi, dễ hòa đồng. Còn người con gái ấy như đối lập hoàn toàn, người ấy không thích chốn đông người chút nào hết, một điển hình của loại người khó kết bạn.

Vậy đó, khi có hai người lại như hoàn toàn khác. Cô trầm lặng, người ấy thì lại cứ sôi nổi tìm mọi cách để lôi kéo cô. Liệu có phải khi chỉ có hai người thì họ mới sống thật với chính mình? Cô luôn tự hỏi, vì sao người ấy không dùng một chút tính cách như vậy đối với những người khác đi, vì sao lại cứ luôn mang theo những “rắc rối” đến với cô. Người con gái ấy chỉ cười rồi thản nhiên trả lời: “tớ thích”. Chỉ có vậy thôi.

Suy nghĩ của cô rất đơn giản, cô muốn mọi thứ đi theo cách thông thường nhất thôi. Nhưng không biết từ lúc nào cô miễn cưỡng phải quan tâm đến người ấy. Cô không muốn chút nào nhưng tại sao lại nghĩ đến người ấy? Người ấy chính là điển hình của cách sống không có quy luật. Có lẽ cô bất đắc dĩ phải ngấm ngầm dõi theo người ấy vì ai biết được khi nào người ấy lại xảy ra chuyện gì đó. Cô sợ rằng người ấy sẽ ăn nhiều rồi đau bụng, sợ người ấy không thích vận động lại dễ bệnh, cứ thế mà sợ, không biết vì sao nữa. Cô thật không hiểu chút nào?

Khi tiến lên một bước, người ta sẽ không muốn dừng lại và người ấy cũng vậy. Người ấy cứ không ngừng tìm mọi cách trêu chọc, bắt nạt cô. Cô thật không có thích chút nào nhưng cũng không khi nào làm mặt lạnh với người ấy cả. Vì sao lại như vậy? Không biết nữa. Cô không phản kháng, người ấy vẫn cứ như thế mà tiếp tục tiến lên. Kéo vali sang nhà cô chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Tớ muốn ở với cậu.” Mặc kệ cô có đồng ý hay không, vẫn thản nhiên bước vào nhà. Từng chút một thay đổi cuộc sống của cô. Người ấy tự ý sắp xếp lại hết đồ đạc trong nhà cô, quăng hết những thứ không cần thiết. Đến một lúc cô muốn tìm một số thứ mới chợt phát hiện người ấy đã tỉnh bơ mà quăng đi mất rồi. Cô chỉ biết nhìn người ấy, nuốt nước mắt vào trong, không nói nên lời.

Đến tận bây giờ vẫn vậy, người ấy thậm chí muốn thay đổi cả cách sống của cô. Nâng tách cà phê trên tay, khẽ nhíu mày nhìn người ấy như muốn hỏi rằng nếu tớ không uống có được không? Người ấy nhìn cô, ánh mắt vẫn đẹp và hút hồn như thế, không biết từ lúc nào cô cảm thấy bản thân như mất hết sức lực khi người ấy nhìn cô. Ánh mắt ấy cũng đã phần nào đáp lại lời cô: “Cậu nhất định phải uống cho tớ”. Và như thế cô chỉ biết nâng tách lên cao hơn, nhấp một ngụm nhỏ.

-         Thật sự ngọt đến khó uống luôn đó. – Cô nhăn mặt lại, mồ hồi tuông trên trán, làm cứ như mới uống thuốc độc không bằng.

-         Tớ biết, năm muỗng đường cho một tách cà phê nhỏ, xem ra vẫn còn ít thì phải?

-        

-         Lần đầu nên ít đường như thế thôi, lần sau sẽ tăng gấp đôi lên nữa nhé!

-        

Người ấy nhìn cô, cô chỉ biết cúi đầu không nói nên lời. Người ấy mỉm cười, nụ cười của kẻ vừa đạt được một thành tựu to lớn.






Cô gái nhỏ nhìn vào thứ nước trong tách, những bọt cà phê màu nâu đen vừa được khuấy động, nổi lên bên trên. Trôi bồng bềnh trên lớp nước sóng sánh ấy, chẳng bao lâu cũng vỡ tan, hòa tan vào lớp nước bên dưới. Nhấp lấy một ngụm nhỏ nữa. Vị ấm nóng đã giảm đi phần nào, một chút lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa…






-         Tớ nghĩ là mình yêu cậu mất rồi.

Người ấy đứng trước mặt cô, khẽ cúi đầu, khó khăn lắm mới nói nên được câu trọn vẹn. Chưa bao giờ cô nhìn thấy người ấy như vậy cả. Người ấy đang thẹn thùng đấy à? Cô không biết đáp lời như thế nào, chỉ biết đứng lặng thật lâu.

Cô không thể nào tưởng tượng được sẽ có lúc người ấy lại nói với cô những lời như vậy. Cảm giác thật lạ, có chút gì đó thích thú nhưng trên hết vẫn là lo lắng. Hai người con gái làm sao có thể nói yêu với nhau được. Cách suy nghĩ của cô trước giờ vẫn cứ đơn thuần, thậm chí cả trong tình yêu. Người ấy đối với cô cũng có cảm giác đặc biệt đó, nhưng cô không nghĩ đến đó là loại tình cảm gì. Đầu óc cô rất đơn giản, đã có những lúc cô nghĩ đến nhưng không dám nghĩ sâu xa hơn, có lẽ vì cô sợ chăng?

-         Tớ không nghĩ giống cậu. Chúng ta có thể chỉ là những người bạn rất thân mà thôi.

Sau một lúc suy nghĩ, cô đã nói người ấy như vậy. Trái tim cô run sợ, bàn tay nắm chặt vào nhau. Người ấy vốn rất dễ xúc động, liệu nói như thế người ấy có buồn, có tổn thương hay không. Cô nhìn người ấy, người ấy nhìn cô. Người ấy bật cười thật lớn:

-         Không cần phải suy nghĩ nghiêm túc đến vậy chứ? Tớ chỉ đùa thôi.

Người ấy quay lưng lại rất nhanh, bờ vai khẽ run nhẹ. Cô không thấy người ấy đang khóc, chỉ nghe được một chút giọng nghẹn ngào từ người ấy mà thôi: “Hôm nay, tớ về nhà, cậu không cần đợi tớ đâu”. Rồi người ấy bước đi, cô chỉ biết đứng yên tại đó, thật lâu.








Mưa bên ngoài không ngừng rơi, cơn mưa này thật dai dẳng. Cô gái nhỏ thở dài, tách và phê trong tay đã nguội lạnh tự lúc nào. Đưa bàn tay khẽ chạm vào khung cửa kính, nhìn những giọt nước lăn dài bên ngoài, thật lạnh, lạnh giống như ngày người ấy nói sẽ rời xa cô…






-         Hôm nay là ngày cuối tớ ở với cậu đó, cậu có điều gì muốn nói với tớ hay không?

Người ấy nhìn cô, giọng nói vẫn luôn ngọt ngào như thế, vẫn luôn biết cách làm cho cô run động. Cô chỉ im lặng, nắm chặt lấy tay người ấy, rất muốn nói điều xuất phát từ sâu thẳm trái tim cô. Nhưng rồi cô chỉ nói những lời rất nhẹ nhàng như dặn dò một người bạn:

-         Qua Mỹ rồi, cậu nhớ học tập thực tốt để trở thành một diễn viên thực thụ. Tớ muốn được xem những bộ phim của cậu lắm luôn đó. Nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Và đừng quên người bạn này nhé.

Người ấy nhìn cô, thoáng chút gì đó mất mát trong ánh mắt. Nhưng nhanh chóng, người ấy lại mỉm cười trở lại, khẽ gật đầu, người ấy không muốn nói gì hơn nữa. Đối với người ấy, cô thật sự có vị đắng hơn cả li cà phê không đường . Đắng đến nổi mỗi lần người ấy nghĩ đến cô chỉ cảm thấy thật giận, thật đáng ghét thế nhưng lại không thể xua đi được cái hương vị đọng lại trong đó.

Đêm hôm đó, người ấy ôm chặt lấy cô mà ngủ. Dù cô vờ như không muốn biết, thế nhưng cô lại nghe được những tiếng nức nở khe khẽ, dù rằng người ấy đã cố gắng đè nén. Lòng cô đau lắm, chỉ biết nhắm mắt lại, không biết làm gì hơn. Cứ như thế ôm lấy nhau, cảm thụ hơi ấm cuối cùng trước khi rời xa. Đêm ấy thật dài và đầy đau đớn khi một người mệt mỏi sau bao ngày đuổi theo một người cuối cùng cũng đã quyết định từ bỏ. Còn một người chỉ vĩnh viễn đứng trong chiếc hộp xinh đẹp nhìn ra bên ngoài, sống với một trái tim không thực của mình.

Sáng hôm sau, người ấy ra đi từ rất sớm, không cho cô hay biết. Đến lúc cô tỉnh lại, nhìn lên chiếc đồng hồ, đã quá năm phút để chuyến bay của người ấy cất cánh. Cô nằm im, lấy tay chạm vào khoảng trống bên cạnh mình, thật lạnh, hơi ấm đêm qua có lẽ đã vĩnh viễn biến mất. Nhắm mắt lại...






Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cũng như nước mưa bên ngoài kia, lạnh ngắt. Cái lạnh làm người ta cảm thấy thật trống vắng. Cô lại nâng tách cà phê lên, một ngụm nhỏ nữa thôi. Nhưng sao lần này lại đắng đến như vậy, đắng và lạnh, thật sự rất lạnh. Trái tim cô đang gào thét. Một ngày không có người ấy sao lại cô đơn đến như vậy? Cô cứ nghĩ khi người ấy đi, mọi thứ sẽ trở lại bình thường. Nhưng không thể như thế được. Người ấy từ lúc nào đã bám rễ quá sâu vào cuộc đời cô mất rồi, thậm chí đến cả bây giờ, vị cà phê không đường vốn rất quen thuộc của trước kia, thế mà cô lại không uống được nữa. Có lẽ một khi đã quen với vị ngọt rồi, sẽ rất khó có thể chấp nhận được vị đắng, có lẽ là vậy…

[ Cốc cốc cốc ]

Tiếng gõ cửa vang lên, xuýt nữa cô đã không nghe thấy, vì bên cô đang tràn ngập tiếng mưa rơi. Khó khăn lắm cô mới lau đi giọt nước mắt trên gương mặt, bước ra mở cửa.

Nhịp tim bỗng đập nhanh hơn

Nước mắt không kiềm nén được, lại một lần nữa tuôn rơi.

Người ấy đã trở về rồi. Ướt sũng, lạnh run đứng trong mưa, chiếc va li to kềnh ở sau lưng người ấy.

Trong vô thức, cô kéo người ấy vào bên trong, gắt gao hôn lên đôi môi lạnh run của người ấy. Người ấy khẽ rùn mình, vì lạnh, vì bất ngờ hay hạnh phúc. Không biết nữa. Người ấy từ từ đáp lại nụ hôn của cô, chậm rãi, nhẹ nhàng, lưỡi của cô tiến vào bên trong người ấy cùng nhau khiêu vũ, khúc nhạc say mê. Mãi thật lâu cho đến khi gần như không thể thở được. Cô luyến tiếc buông người ấy ra, ôm chặt lấy người ấy vào lòng, mặc cho cơ thể người ây đang ướt, cô sẽ truyền hơi ấm cho người ấy. Sự hòa quyện của lửa và nước.

-         Cậu đã không đi? – Cô nhìn vào gương mặt người ấy.

-         Không biết nữa, chỉ là tớ không muốn đi, tớ không muốn rời xa cậu. Muốn ở bên cậu dù chỉ với tư cách là bạn thôi cũng… - Lời nói của người ấy gần như bị cắt ngang.

Cô hôn người ấy, không biết nói gì hơn, nụ hôn này chính là điều cô muốn nói với người ấy. Mặc kệ hết tất cả, lúc này đây, hành động này, nụ hôn này, trái tim này, tất cả mới là chân thật. Đây mới thật là cô, cô muốn mãi mãi bên cạnh người ấy.

-         Đừng đi nữa nhé.

- Uhm...

Người ấy chìm đắm trong hạnh phúc, thật đơn giản, thật ngọt ngào. Dù rằng cô chưa hề nói yêu người ấy. Nhưng đối với người ấy, như thế này đã là đủ. Vì người ấy biết rằng, cô chính là một ly cà phê thật đắng nghét, ly cà phê ngốc nghếch, nhưng mãi mãi người ấy lại yêu nhất cái hương vị đó. Hương vị đắng đến làm người ấy ngây ngất trong hạnh phúc.

-         Atsuko, tớ không thể nào uống được cà phê không đường nữa rồi. Cậu giúp tớ pha một ly thật nhiều đường nhé.

-         Uhm… Minami ngốc ạ.







Đã bao giờ bạn thử một ly cà phê đắng trong ngày mưa?

Nhưng lại rất ngọt ngào
 vì tôi có em.

Thật lạnh
Thật đắng

4 nhận xét:

Unknown nói...

Chuẩn bị tinh thần nghe lèm bèm nha Gin.

Ko ngờ có thể đi từ ly café đắng để cho ra 1 cái fic ngọt ~_~. Cái theme song cũng hợp lắm, nghe mãi ko chán. Bây giờ R cảm nó nhé, nói trc R là đứa thích dài dòng và hơi bị rườm rà.

Đúng thật là truyện rất đơn giản, chỉ là Người ấy đến nhẹ nhàng, từng chút, từng chút chạm vào cô, chạm vào tận sâu bên trong cô rồi để lại trong lòng cô một khối tình cảm nhẹ nhàng mà da diết. Khối tình cảm ấy thân quen đến độ cô không muốn phá vỡ nó để bước thêm bước nữa, cô sợ, sợ sẽ tự tay mình phá đi cái tình cảm đẹp đẽ ấy. Cũng có thể nói cô quá ngốc, ngốc đến mức thà chịu đau chứ không dám nhận mình đã yêu.

Người ấy cho đến tận sau cùng khi trái tim quá mệt mỏi cũng quyết định buông tay, buông tay trong đau đớn và tuyệt vọng cũng là để tìm cho mình một lối thoát giữa tình cảm đầy đau đớn này. Hay có chăng Người ấy đang cược, cược cô sẽ vì sự ra đi của Người ấy mà nói lên những điều sâu kín trong lòng, những điều Người ấy rất rất muốn nghe. Sau cùng cũng chỉ là thất vọng, nước mắt và nỗi đau….Cô có lẽ vĩnh viễn sẽ im lặng sống trái với trái tim mà để Người ấy rời xa bay cao theo mơ ước…..

Người ấy đi rồi cô mới biết, mất mát là to lớn dường nào, trống trải là khổ sở ra sao và có cả những thứ còn đắng hơn cả cafe ko đường. Ngồi mà khóc cũng chẳng giải quyết được gì….. Ngốc thật, sao ko chạy theo Người ấy, dù có là nước Mỹ xa xôi hay cực Nam giá lạnh hay cực Bắc hoang vu, dù có phải chiến đấu với xã hội, chiến đấu với dư luận cũng chạy theo và mang trái tim mình về. Trên cái thế giới có bảy tỷ người này, tìm được một nữa còn lại để yêu thương là khó thế nào cô ko biết sao?

Thật là trớ trêu cho Người ấy, khi lý trí quyết định rời bỏ thì trái tim lại gào thét trong nỗi nhớ, có chăng ông trời đã định Người ấy không thể sống thiếu cô. Mà cũng đúng thôi, làm gì có ai sống mà ko cần đến tim mình chứ, không may là tim của Người ấy lại trao cho một kẻ ngốc. Lặng lẽ đi rồi lại lặng lẽ trở về, mưa – gió – nỗi đau có lẽ không vượt qua được nỗi nhớ và tình cảm của Người ấy. Ừ, cho dù có đau đến bao nhiêu cũng được, chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh cô, nghe tiếng cô cười, trông thấy vẻ mặt bất lực của cô khi bị chọc ghẹo đối với người ấy cũng đủ rồi. Chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, Người ấy chấp nhận tất cả. ( muốn khóc ghê T_T)

Cũng thật may mắn, sau khi xa nhau ( mấy tiếng gì đó ~_~), sau khi trải qua cái thứ còn đắng hơn cả cafe ko đường kia Cô ngốc đã dũng cảm tiếng đến. Ko lời nói đầu môi mà chỉ có hành động, ko đơn điệu cũng chẳng quá nhẹ nhàng mà hôn, nụ hôn chất chứa biết bao nhiêu tình cảm của cô đã chôn dấu bao lâu nay. Chính là ngay lúc thấy Người ấy lặng lẽ đứng trong mưa, đâu đó trong lòng cô dâng lên cảm xúc mãnh liệt rằng “ cô sẽ dùng cả đời này để bảo vệ Người con gái đang đứng trước mặt mình” . Và như vậy họ thuộc về nhau, ko biết rằng có “Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tiền” hay ko, chỉ biết rằng cho đến khi Minami còn cần đến sự ngọt ngào, cho đến khi Atsuko ngờ nghệch này còn mê vị “đắng nóng” ấy họ vẫn sẽ bên nhau.

Phải chăng là vậy, con người ta ai cũng yêu cái ngọt ngào nhưng một chút vị đắng cũng không tệ đâu nó sẽ làm cuộc sống bạn đã đẹp nay còn đẹp hơn, cũng không sao nếu bạn cảm nhận và yêu vị đắng trước vì nêu như vậy bạn sẽ biết cách trân trọng vị ngọt khi nó đến.

Chắc trên đời này chỉ duy 1 mình R uống café ngọt nghiện nó rồi lại yêu café đắng ~_~, có lẽ vậy thật đó.

Vị của cafe là của tình yêu đó, có lúc nóng, có lúc lạnh, có lúc đắng, lúc lại ngọt ( độ béo - chua tùy theo loại café) lúc nà cũng thơm và nồng nàn. Cafe ko đường có so với dư vị của tình đầu được không nhỉ, à không tình đầu là ly café sữa có đường, cafe không đường là dành cho tình đơn phương, lặng lẽ, đắng chát nhưng da diết và nồng nàn, dư vị thật khó quên.

Unknown nói...

Thiệt tình lèm bèm dữ ko biết nữa à _"_, làm phiền rồi. Nhưng cũng như R đã nói, sẽ comt một cái thật dài. Coi như nói đúng lời. Ngủ ngon, thi tốt baby.

Ginny nói...

R à, có ai nói là em yêu rùa lắm chưa nhỉ? *bay vô ôm*

Cảm ơn R yêu dấu của em a~. Cái còm của R thiệt là rất sâu sắc, em cứ nghĩ cái fic này nhạt lắm luôn ấy chứ. Thế mà R vẫn nhận ra được những cái ý ẩn trong đó. Thật sự em đọc lại rất nhiều lần và thích lắm luôn á ( ′ 3`) ~

Em cũng không hiểu gì về tình yêu lắm, nhưng quan điểm của em là không từ bỏ. Lúc đầu em định cho Người ấy đi luôn đi, cho tên ngốc tử nhà em đau đến chết thì thôi. Nhưng khổ nổi làm shipper nhà Cải Cà thì không nỡ đốt nó *khóc*. Cơ mà giờ đọc còm của R em lại nhận ra một điều. Không phải tình yêu lúc nào cũng mang lại hạnh phúc cả, Người ấy thật đáng thương ấy nhỉ, khi không lại mang tim trao cho tên đại ngốc nhà em. Để rôi mỗi ngày cứ phải hao tổn tim vì hắn, đến lúc muốn từ bỏ cũng không được. Mặc dù vậy cũng có cái hay chứ nhỉ? Người ấy không cần gì nhiều, chỉ cần bình yên mỗi ngày bên cạnh tên ngốc tử cũng được rồi, dù là bạn cũng được. Phải chăng hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy? Chỉ cần nhận một ít yêu thương thôi đã đủ? *cười*

"Phải chăng là vậy, con người ta ai cũng yêu cái ngọt ngào nhưng một chút vị đắng cũng không tệ đâu nó sẽ làm cuộc sống bạn đã đẹp nay còn đẹp hơn, cũng không sao nếu bạn cảm nhận và yêu vị đắng trước vì nêu như vậy bạn sẽ biết cách trân trọng vị ngọt khi nó đến."

Đọc câu này của R mà em chợt nhận ra, từ bao giờ Người ấy lại có thể chấp nhận vị đắng của cafe, rồi từ bao giờ tên ngốc tử ấy lại quen với vị ngọt của đường. Mãi tới lúc đọc còm của R em mới nhận ra mình đưa chi tiết này vô fic một cách vô thức luôn ấy *cười*. Có lẽ khi hai người ở gần bênh nhau họ sẽ dần chia sẽ tính cách, sự ảnh hưởng để dung hòa nhau cũng nên? *cười* Sự hòa quyện ấy cứ ngày càng lớn dần, cho đến khi thử rời xa nhau, họ mới biết được rằng không thể thiếu đối phương a~ ( ′ 3`) ~

Thật sự một lần nữa em cảm ơn cái còm quá sức tuyệt vời của R a~. Nó không có gì dai dòng hay lèm bèm như R nói hết á, em rất thích đấy nhé ( ′ 3`) ~ Sau này R rảnh xin hãy quan tâm và còm tiếp cho em nhé. Vì còm như vậy em cảm nhận được sự liên kết của Au và Reader, ít ra chúng ta hiểu nhau ấy nhỉ ( ′ 3`) ~

Cảm ơn R nhiều lắm a~ ( ′ 3`) ~

Unknown nói...

Ko bị chê dài dòng là may rồi nha. (っ⌒‿⌒)っ Cũng rất mong Gin sớm cho ra những fic mới, trong4rum ngại comment nhưng blog thì ko ngại nên sẽ cố gắng commnent trong khả năng có thể. Tại mỗi lần mà muốn là nó dài vậy ak nên đâu dám bon chen. Ngủ ngon nha.

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.