Chủ Nhật, 26 tháng 5, 2013

[Fic] Trở về nơi bắt đầu? Chap 4 - Phần 2


Phần 2

[...



- Ne~ Minami, tớ mỏi chân quá

Dù rằng được bạn Minami nắm tay dắt đi rất tận tình, thế nhưng Atsuko vẫn không tránh khỏi có chút mệt mỏi. Hôm nay được đi chơi khuya nên Atsuko cảm thấy thích thú, cô nàng cứ không ngừng xúc động về mọi thứ xung quanh. Thậm chí thấy ánh đèn đường mà cũng có thể buông ra lời cảm thán, rồi còn cho đó là cảnh tượng đẹp nữa chứ.

Hai nhóc nắm tay nhau hướng về ngọn đồi trước mắt. Vừa đi, bạn nhỏ Minami phải luyên thuyên nói chuyện, dụ dỗ, gạ gẫm, chiều chuộng, nịnh nọt,… Nói chung là dùng mọi cách để lôi được bước chân của công chúa Atsuko. Chẳng bao lâu, hai nhóc cũng đến được ngọn đồi.

Vừa đến nơi, Atsuko hồ hởi đảo ánh mắt nhìn khắp một lượt xung quanh. Khung cảnh phía trước thật sự khó có thể thấy rõ, đa phần đều đắm chìm trong màn đêm u tối. Minami nắm tay Atsuko tiến lại gần gốc cây sồi to lớn. Ánh trăng lặng lẽ chiếu thứ ánh sáng màu bạc bao trùm lên cảnh vật, làm soi rọi những hình ảnh trên ngọn đồi. Những tán cây nằm trên cao đã vô tình che mất đi ánh sáng kia, để lại những bóng đen in hằn trên mặt đất. Từng cơn gió thổi đến, khẽ chạm vào những chiếc lá trên cây làm phát ra âm thanh xào xạt. Bên dưới chân, thảm cỏ vốn dĩ mang trong mình màu xanh mượt, thế nhưng lúc này đây chỉ có thể hắt lại màu đen có pha chút sắc bạc của ánh trăng. Gió làm lay động thảm cỏ, tạo cảm giác như con sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước biển rộng lớn bao la. Bên tai vang vọng lại tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng dế kêu như tạo thành những bản nhạc rất riêng của mình.

- Cậu đưa tớ đến đây làm gì? Cảnh vắng vẻ, tối tăm, xung quanh chỉ có muỗi rừng làm bạn. Cậu có ý đồ xấu à? – Atsuko sau một lượt quan sát hết mọi thứ xung quanh, rồi mới thản nhiên quay qua hỏi Minami một cách rất tỉnh bơ. Chỉ tội cho bạn Lùn chưa kịp thể hiện những gì mình đã chuẩn bị. Chỉ biết đứng ngơ ra nhìn bạn Atsuko.

- Không có mà. – Vẻ mặt cún con, tỏ ra hết sức chân thật nói. – Mà cậu nhìn nè, đừng từ vị trí này nhìn xuống thị trấn bên dưới thật thú vị đó.

Minami chỉ tay về phía trước. Đứng từ ngọn đồi trên cao hầu như có thể nhìn bao quát khung cảnh bên dưới. Ở phía xa tít ngoài kia, biển cả được bao bọc trong một màn đen huyền tuyệt đối, đối lập với màu đen tĩnh lặng đó, thị trấn bên dưới lại rực rỡ những ánh đèn, những ngôi nhà san sát nhau. Hai nhóc thích thú nhìn xuống bên dưới, cảm giác cứ như được thu gọn cả một vùng đất trong lòng bàn tay, đã vậy còn phấn khích tìm ra vị trí nhà của nhau nữa chứ.

Cứ như vậy, Atsuko bé nhỏ lại lặng lẽ đứng nhìn. Cô bé đang dùng tất cả sự tập trung của mình để quan sát và cảm nhận. Bởi lẽ trước giờ cô chưa từng để tâm đến nơi mình đang sinh sống như thế nào cả, thế giới mà cô bé nhìn thấy chỉ đơn giản là căn phòng ngủ, con đường đến trường, góc khuất ngồi trong lớp và nơi vắng người qua lại trên bãi cát trông ra biển. Mọi thứ đối với Atsuko càng đơn giản hóa càng tốt, bé con không muốn nhìn quá nhiều vào thế giới to lớn ấy, vì biết đâu bên ngoài thế giới đó sẽ lại bày ra những thứ ghê sợ nào đó làm hại đến cô bé. Mỗi ngày trôi qua rất đơn giản, chỉ cần có một chút khó khăn hay áp lực, cô lại ngay lập tức rút sâu hơn vào lớp vỏ bọc của bản thân.

Atsuko luôn là như vậy, luôn cảnh giác, luôn đề phòng với mọi thứ xung quanh. Có lẽ do thường xuyên bị bắt nạt nên cô bé không đặt niềm tin vào ai cả, vì Atsuko cho rằng sẽ chẳng có ai muốn làm bạn với một người như cô. Thế nhưng, từ ngày người con gái đó xuất hiện. Những quan điểm về cách nhìn nhận cuộc sống của Atsuko đã bắt đầu lung lay và thay đổi.

Minami bước vào cuộc đời Atsuko tựa như nắng ấm, rất tự nhiên nhưng cũng rất chân thành. Cả hai bắt đầu gần như là từ con số 0 tròn chỉnh, không có màn chào hỏi lịch sự, cũng chẳng có cái cúi đầu chào hay bắt tay nào cho ra hồn theo cách giao tiếp thông thường nhất. Tất cả bắt đầu bằng một sự yên lặng, bằng cảm nhận, bằng sự đồng điệu của trái tim. Minami chỉ đơn giản là mỗi ngày đến bên cạnh Atsuko, cùng cô nàng nghe những âm thanh dịu dàng của sóng biển. Ban đầu Atsuko thật sự cảm thấy khó chịu vì sự xuất hiện của cái người đáng ghét kia. Cái kẻ dám ngang nhiên xâm nhập vào lãnh địa của cô. Một ngày, hai ngày, rồi nhiều ngày trôi qua, cứ như thế Minami sẽ luôn có mặt bên cạnh Atsuko vào mỗi buổi chiều, không nói gì với nhau cả chỉ đơn giản ngồi đó và im lặng.

Có lẽ sự xuất hiện của một người nào đó trong cuộc sống của bạn lúc đầu chỉ như một sự vô tình mà thôi, nhưng càng lâu ngày người ấy sẽ dần dần trở thành một thói quen, rồi bám rễ vào cuộc sống của bạn mà không hay. Đối với Atsuko, Minami cũng giống như vậy.

Đến một ngày, đột nhiên con người lùn tịt kia không xuất hiện, trong lòng Atsuko lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác lạ. Vắng người ấy sẽ làm cho không gian trở nên thoải mái thật đó thế nhưng sao lại cảm thấy vắng lặng đến khó chịu như thế này? Sóng biển vẫn sẽ tấu lên khúc nhạc tuyệt diệu của mình nhưng sao Atsuko lại không thể nghe thấy một cách trọn vẹn? Phải chăng vì đã nghe khúc nhạc ấy cùng một người lâu dần thành thói quen? Có thể lắm chứ, vì những điều tốt đẹp ấy khi cảm nhận chỉ có một mình sẽ lại trở nên vô vị.

Sự xuất hiện của Minami từ lúc nào đã trở thành một thói quen của Atsuko. Minami như thể từng chút từng chút một đẩy ra cánh cửa để đi vào thế giới luôn luôn khép kín của Atsuko, cứ như thế từng bước tiến sâu vào hơn. Cho đến một ngày Minami đột nhiên biến mất, Atsuko mới chợt phát giác ra bản thân đã có chút để ý đến người ấy mất rồi.

Ngày hôm sau nữa, cứ tưởng con người bé nhỏ kia sẽ không đến, thế mà cậu ấy lại từ đâu xuất hiện trở lại. Trong lòng Atsuko như được bao phủ bằng một cảm giác ấm áp lạ thường, vì sao lại vui vì một người xa lạ như vậy? Chính trong ngày ấy, Atsuko đã vô tình nói một câu trong vô thức, có lẽ cô bé cũng không nghĩ bản thân lại sẽ nói chuyện với người đó. “Vì sao hôm qua không đến?

Minami có hơi khựng lại trong giây lát, nhìn người con gái đó như thể không tin vào tai mình được. Atsuko vừa nói chuyện với mình sao? Mãi một lúc sau cô nàng mới chợt nhận ra mình chưa có trả lời, Minami mỉm cười, nụ cười ngây ngốc nhưng lại rất đáng yêu: “Cậu nhớ tớ…?” Vâng và đáp lại cho câu trả lời cũng như câu hỏi mang tính chất tự huyễn của bạn Lùn. Atsuko chỉ khẽ hừ nhẹ rồi quay đi. Có lẽ tình bạn bắt đầu từ giây phút này đây. Con số 0 kia, từ ngày hôm nay sẽ có sự thay đổi, sẽ có sự biến đổi không ngừng cho mối quan hệ của hai người.

Từ một người không quen biết, Minami đã dần trở thành một người quan trọng trong cuộc đời Atsuko. Có thể nói, tính cách hai người như một chiếc gương phản chiếu nhau. Từ tính cách, ăn uống, cách nghĩ về cuộc sống, hầu như là đối lập nhau hoàn toàn. Nếu bạn Lùn là một người không thích các món hải sản và rất thích ăn thịt. Thì bạn Atsuko lại là cô nàng mê những món hải sản, sushi và lạ cực ghét thịt. Có một điều đáng quan tâm hơn nữa, cà chua là lẽ sống của Atsuko thì đối với Minami, thứ quả đó như một loại độc dược cực mạnh vậy. Vâng, có thể nói hai người ấy cơ bản là thuộc hai thế giới khác nhau, ấy vậy mà chính sự cách biệt đó lại vô tình hút họ lại gần nhau hơn giống như hai cục nam châm trái chiều vậy. Càng khác nhau lại càng thu hút lấy nhau.

Nếu Atsuko luôn rút mình trong cái vỏ bọc lạnh giá kia, thì Minami sẽ đến mang theo thứ ánh nắng ấm áp để đưa Atsuko ra bên ngoài, rồi sưởi ấm cho cô. Khi Atsuko đang mò mẫn tìm lối ra trong bóng tối thì Minami sẽ xuất hiện trong giây phút đó để bước đi cùng cô. Những tên hay bắt nạt Atsuko, được rồi Minami sẽ liều mình với bọn chúng để bảo vệ cô. Nói như thế không có nghĩa bạn Lùn của chúng ta là siêu nhân. Dù mạnh mẽ, dù đáng tin cậy nhưng cũng có lúc Minami rất dễ xúc động, rất dễ khóc. Minami tuy mang trong mình ngọn lửa ấm áp, nhiệt huyết nhưng sâu thẫm bên trong lại chứa đựng trái tim như thủy tinh, có thể dễ dàng tan vỡ bởi những thương tổn. Còn Atsuko lại như một dòng nước, luôn e dè, sợ sệt trước mọi thứ. Thế nhưng sẽ không có gì tác động vào nước được. Nước có thể thay đổi, không có một dạng hình cố định, đồng nghĩa với việc có thể thích nghi và học cách vượt qua những thương tổn.

Sự kết hợp của Minami và Atsuko chính là sự kết hợp của lửa và nước. Hai mặt tưởng chừng như là kẻ thù của nhau trong tự nhiên thế nhưng lại âm thầm hòa quyện cùng nhau, cùng tồn tại. Cảm giác Minami mang lại cho Atsuko chính là niềm tin, sự chân thành, ấm áp, nhiệt huyết. Còn cảm giác Atsuko đem lại cho Minami chính là lí do để cậu ấy tiếp tục đốt cháy ngọn lửa trong mình. Atsuko chính là nơi chốn, là gương mặt thân quen, là bờ vai đáng tin cậy cho bạn Lùn có thể bật khóc khi trái tim gặp những nỗi đau. Và như thế mối quan hệ đó ngày càng gắng chặt, hòa vào nhau, không thể tách rời mà chỉ có thể ngày một phát triển hơn thôi. Chỉ cần một cái nhìn, một nụ cười, không cần nhiều lời, cả hai đã có thể hiểu được những cảm xúc trong lòng đối phương.








Tình cảm của chúng ta chắc chắn không thể diễn tả hết được rồi…

Vì nó vượt qua cả tình yêu.




- Atsuko nè…

Giọng nói quen thuộc vang lên, đưa cô nàng Atsuko về với thực tại. Mãi thả hồn phiêu du nơi nào đó, Atsuko không để ý rằng bạn Lùn đã đi đâu đó rồi quay trở lại với một bình thủy tinh lớn trên tay.

- Cậu nhìn nè.

- Oh… A~~~ Đom đóm, là đom đóm đó… - Atsuko thật sự ngạc nhiên với điều cô bé nhìn thấy. Trong đêm tối, những đóm sáng nhỏ kia tỏa ra thật lung linh, kì ảo, khiến lòng người khẽ run động. Thế nhưng:

- Minami nè, bắt có hai con thôi đâu cần dùng nguyên cái bình to vậy đâu?

- Hả???

Còn đang ngây ngất khi nhìn Atsuko cười, ngờ đâu câu hỏi của cô bạn lại khiến Minami như rớt cái bịch từ trên cây xuống. Bạn lùn vội vàng nhìn lại phía sau mình. Lúc này mới phát hiện có rất nhiều đom đóm đang bay lượn xung quanh, lúc thấy như vậy, bạn ấy chỉ có thể mếu mặt mà thốt lên trong vô vọng:

- Đom đóm của tui a~… hức hức. Công sức bắt từ chiều giờ… hu hu hu...

Thật ra chuyện là vậy, bạn Lùn thật sự bắt được rất nhiều đom đóm, nhốt vào trong bình thủy tinh to bự kia, dự là muốn mang đến cho bạn Atsuko một bất ngờ nho nhỏ. Nào ngờ lúc nãy khi chạy đi lấy bình đựng đom đóm được giấu phía sau bụi rậm, lại vô tình mở nắp lúc nào không hay. Kết cục là đom đóm theo đó bay ra, còn bạn Lùn do quá hồi hợp nên cũng chẳng để ý đến. Chuyện là như thế đó.

- Minami nè… - Atsuko nhẹ vỗ vai cái người đang lăn lộn trên mặt đất kia.

- Hức… hức… - Nước mắt đầm đìa.

- Cảm ơn cậu nha~

Nhẹ nhàng ôm lấy Minami, kề môi sát bên tai cậu ấy, thì thầm bằng một giọng cực kì ngọt ngào làm nao lòng người. Minami trong phút chốc trở nên ngây dại khi cảm nhận được cơ thể của Atsuko đang bao phủ lấy mình, hơi thở của Atsuko như một loại hương thơm làm cho Minami cảm thấy ngây ngất. Gương mặt trở nên đỏ, nhịp tim có chút bất thường, đôi môi mấp máy cử động như muốn nói điều gì đó.

[Chíu] …[Bùm]

Âm thanh lớn xuất hiện đột ngột, làm cho cả hai giật mình. Atsuko vội rút tay về như để che chắn lại chính mình, thế nhưng lúc này cô nàng quên mất hai tay đang siết chặt sau lưng Minami. Hậu quả đó chính là kéo luôn cả cơ thể cô bạn Lùn về phía mình. Minami bị mất đà nên té về phía trước làm cho Atsuko bật ngửa ra sau.

- Á!

[Rầm]

Lớp bụi bay mù mịt. Âm thanh to lớn lúc đầu chính là tiếng pháo hoa, hôm nay là lễ hội mùa hè. Trên bầu trời, những chùm pháo hoa bay vút lên cao rồi chầm chậm bung ra những cánh hoa sắc màu rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Bên dưới mặt đất, những chú đom đóm nhấp nháy nhào lộn trên nên đất, chiếu thứ ánh sáng lung linh, huyền ảo. Và trên hết, cảnh tưởng thú vị nhất chính là hai nhân vật chính của chúng ta đang nằm đè lên nhau. Môi kề môi.

Thình thịch… thình thịch…

Tiếng pháo hoa rất to, thế nhưng sao cả hai lại như không nghe thấy. Thời gian như ngừng trôi, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt ngày càng trở nên đỏ hơn. Hơi thở gần như cạn kiệt. Mãi một lúc sau bạn Atsuko mới chợt tỉnh, dùng hết công lực đẩy mạnh cái người đang nằm đè trên mình ra.

- A~~~ Nụ hôn đầu tiên của tui~~~

- A~~~ Cái lưng của tui~~~

-

-

-

Pháo hoa tiếp tục tỏa sáng, đom đóm tiếp tục bay lượng quanh. Khó khăn lắm hai bạn kia mới lòm còm mò dậy được. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, Atsuko đã tức giận quay sang trách móc.

- Cậu mới nói cái gì đó? Hôn người ta xong mà chỉ biết lo cho cái lưng thôi là sao?

- Nhưng tớ đau… Hơn nữa tớ cũng vừa bị mất nụ hôn đầu chứ bộ… Hức… hức….

- Sao lại đau? Tớ đẩy cậu nhẹ mà.

- Không nhẹ như cậu tưởng đâu...

- Để tớ xem.

Vừa nói hết câu, bạn Atsuko đã nhanh chóng quay người Minami lại, kéo lớp áo lên. Mặc dù ra sức kháng cự nhưng Minami vẫn bị người kia bá đạo đè xuống, bắt làm theo. Khi thấy vết bầm tím trên lưng Minami, Atsuko giật mình:

- Sao lại như vậy? Xin lỗi cậu… Thật sự là tớ không cố ý.

- Không phải do cậu đâu, tớ bị té lúc chiều cơ.

- Sao lại vậy?

Lúc này Atsuko mới chậm rãi quan sát Minami, nhờ ánh sáng mờ ảo trên cao giúp cô nhìn rõ hơn. Không chỉ ở lưng, mà trên tay Minami cũng có những vết trầy xướt.

- Là do bắt đom đóm…?

- …

- Minami thật ngốc a~

- …

- Nhưng tớ lại thích những lúc cậu trông như thế này.

- Hở…?

- Minami làm tất cả vì tớ, tớ vui lắm.

Cả hai chỉ biết nhìn nhau, không nói gì nhiều hơn. Atsuko kéo tay bạn lùn tiến về phía trước. Sau đó bé con đưa chiếc bình chứa hai chú đom đóm còn sót lại trong đó, nhẹ nhàng để hai đớm sáng đó bay vào bên trong hai lòng bàn tay. Đưa tay về trước mặt Minami với nụ cười hạnh phúc. Minami dõi theo những động tác của Atsuko, ngắm nhìn nụ cười nhăn mũi đáng yêu đó, trái tim bạn nhỏ khẽ rung động. Làm tất cả chỉ mong có thể nhìn thấy cậu ấy cười thôi. Có ai biết rằng Atsuko có một nụ cười rất đẹp không? Chỉ cần nhìn cậu ấy cười thôi, tất cả mọi nổ lực Minami làm đều xứng đáng. Nụ cười đó chính là thứ Minami nguyện suốt đời bảo vệ.

- Cùng tớ thả đi nhé.

- Uhm…

Minami khẽ chạm vào đôi bàn tay của Atsuko. Dần dần mở rộng vòng tay chừa ra khoảng trống cho hai đóm sáng bên trong bay ra ngoài. Hai chấm sáng kia bay lượn vài vòng trong không trung, hòa những đốm màu vào nhau, tỏa ra một màu lục ấm áp. Hai bạn trẻ nhìn theo đốm sáng kia mà trong lòng trào lên cảm xúc khó diễn tả thành lời. Những chú đom dóm nhỏ cuối cùng cũng đã được tự do, chúng sẽ mang ánh sáng của mình soi sọi cho bầu trời đêm bao la ngoài kia. Ngước nhìn lên cao, pháo hoa nở rộ những chùm tia sáng làm say mê lòng người. Gió vi vu thổi, những đốm sáng khẽ bay xung quanh đôi trẻ, tiếng côn trùng kêu rả rích bên tai. Mùa hè bên cạnh người yêu quý thật tuyệt. Có lẽ khoảnh khắc này sẽ mãi được khắc sâu.

-

-

-

- Atsuko nè….

- Hở…?

- Tớ không nghĩ là dâu tây hợp với cậu đâu… - Chạy xa tám thước mới dám nói.

- … TAKAHASHI MINAMI!!!

-

-

-

- A~~~

-

-

-

- Ha ha ha ha ha ha...


...]







Lúc này đây trong tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng cười đùa vang vọng. Nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào, thật lạnh. Tôi không còn đủ dũng khí để có thể phũ nhận cậu ấy nữa rồi. Những kí ức đó thật sự chưa bao giờ tôi quên đi, chỉ là cố gắng khóa chặt trong tim.

Cảm giác càng cố quên đi một người tại sao lại đau khổ đến như vậy? Càng cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng trái tim bên trong lại rất yếu ớt. Tôi muốn quên cậu vì sợ cảm giác bị tổn thương. Thà là cậu chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời. Khi cậu đến mang cho tôi rất nhiều hi vọng, cho đến khi cậu ra đi, mọi thứ như bị cướp đi sạch sẽ. Niềm tin, hi vọng, tình yêu và cả lẽ sống. Mỗi ngày cứ phải vờ như không có chuyện gì, làm rất nhiều việc để người ngoài nhìn vào có thể thấy một Atsuko mạnh mẽ, đầy bản lĩnh và cả sự kiên cường. Nhưng nào có ai hay biết tôi đã phải đấu tranh với chính bản thân mình như thế nào? Tại sao lại không sống thật với chính mình? Lúc này đây, thật sự rất mệt mỏi rồi. Bật khóc lớn như một đứa trẻ, trút hết mọi cảm xúc trong lòng ra, không muốn kiềm nén, không muốn nghĩ ngợi gì nữa hết. Chỉ đơn giản là muốn khóc thật to lên mà thôi.

- Atsuko…

Ngẩng mặt nhìn lên, nước mắt làm cho hình ảnh trước mắt nhòe đi. Chợt cảm nhận đôi bàn tay âm áp đặt trên gương mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt.

- Minami…


Giọng nói tôi gần như là thì thầm trong miệng, cậu ấy chỉ khẽ gật đầu như xác nhận. Tôi trở nên ngây người, chẳng phải đây chính là người đã gây cho tôi cảm giác khó chịu này sao? Tại sao cậu lại xuất hiện vào lúc này? Trái tim không ngừng rung động mạnh. Những suy nghĩ, cảm xúc trong tôi trở nên tê liệt hoàn toàn. Câu hỏi “Phải làm sao đây?” cứ không ngừng xuất hiện trong đầu, mọi thứ thật mơ hồ, nên làm gì đây?

Vụt đứng dậy chạy đi thật nhanh, mặc cho người sau lưng không ngừng gọi tên tôi. Vì sao lại chạy? Chẳng phải ngươi luôn mong chờ cậu ấy sao? Cậu ấy đã xuất hiện trở lại rồi đó, thế nhưng sao mi lại hèn nhát mà chạy đi như vậy, vì sao? Không có câu trả lời. Bên trong tôi như đang tồn tại hai con người. Một Atsuko nhút nhát, đang tìm mọi cách chạy trốn khỏi Minami, chạy khỏi ánh sáng, rút mình vào bóng tối. Còn Atsuko kia lại không ngừng bắt tôi phải quay lại đối mặt với cậu ấy, dù bất cứ chuyện gì đã xảy ra cũng phải nói với nhau rõ ràng.

Bước chân vẫn cứ tiếp tục bước đi trong vô thức, đến lúc trước mắt chỉ toàn là một màu đen của đại dương bao la thì mới dần bước lại. Những cơn sóng nhỏ lăn tăn vào bờ đẩy theo cát va vào giày dưới chân tạo ra âm thanh nhỏ. Đứng lặng thật lâu nhìn vào màn đêm vô định ngoài xa, mặc cho không gian hay thời gian trôi qua. Không muốn quan tâm nữa, chỉ muốn thật yên tĩnh mà thôi. Mãi cho đến lúc một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng, tôi mới chợt thức tỉnh.

- Atsuko… thật sự xin lỗi…

Tôi bật cười thật to, quay lại nhìn cậu.

- Biến mất mười năm rồi giờ chỉ nói đơn giản một câu xin lỗi thôi sao?

- …

Cậu im lặng, tôi cũng vậy, chỉ biết nhìn nhau, không biết phải nói gì hơn. Thà là giận nhau rồi cãi nhau thật to đi, sau đó vẫn có thể làm hòa được. Còn vấn đề giữa tôi và cậu thật sự còn không biết bắt đầu từ đâu. Mối quan hệ của chúng ta chẳng phải đang rất tốt sao? Đột nhiên cậu lại mất tích, không để lại một lời giải thích, một câu hứa hẹn. Chỉ đơn giản là biến mất khỏi cuộc đời tôi. Không có một cái kết rõ ràng, cứ như thế mà đi mất. Mà một lần lại mất đến ngừng ấy thời gian, cuộc đời con người có bao nhiêu cái mười năm cơ chứ?

- Tớ xin lỗi, cậu thật sự đã phải đợi rất lâu… xin lỗi cậu.

- Lâu ư? Ha ha. Là mười năm đó Minami ạ. Rốt cuộc thì cậu xem mối quan hệ của chúng ta là gì? Vì sao ra đi mà không nói cho tôi một tiếng, chẳng lẽ cậu cứ thích thì đến, chán rồi đi hay sao? Trong lòng cậu, tôi không đáng cho cậu để lại một tin nhắn hay một lời từ biệt sao? Thà rằng cậu cho tôi một lời hứa hẹn, tôi nhất định sẽ đợi cậu. Thế nhưng cậu lại không để lại một lời nhắn nào hết. Rồi cứ như vậy mà biến mất. Cậu có thử đặt bản thân mình vào vị trí của tôi hay không? Cậu có biết cái cảm giác đợi chờ nhưng không biết bản thân đang chờ ai, vì ai như thế nào không? Nó vô vọng và đầy đau đớn lắm Minami ạ. Và rồi thì sao, cậu trở về và chỉ có thể nói vỏn vẹn một câu xin lỗi.

Nước mắt không ngừng tuông rơi, cuối cùng cũng có thể trút hết ra cảm giác khó chịu trong lòng. Tôi muốn cậu ấy hiểu, tôi đã phải trải qua những gì. Từng lời nói, những đoạn kí ức về khoảng thời gian đó không ngừng hiện lên trong đầu. Thật sự không thể tin được, tôi đã có thể vượt qua những ngày tháng u tối đó, những ngày đầy đau đớn.

Minami cúi mặt, cậu như không dám nhìn tôi. Mãi một lúc sau cậu ấy mới lên tiếng được.

- Tớ đã bị tai nạn.


Minami ngước mặt lên nhìn tôi, nước mắt đã lăn dài tự lúc nào. Trái tim tôi chợt thắt lại, đau. Chỉ có thể bật lên câu nói trong vô thức, tôi muốn biết điều tồi tệ gì đã đến với cậu.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Minami bước lại phía tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi như thể muốn tôi hãy tin tưởng vào cậu ấy.

- Ngày cậu dọn nhà đi, tớ đã cố đến điểm hẹn như giao ước. Thế nhưng lúc đó… vì một phút bất cẩn, một chiếc xe đã tông vào tớ…

Nghe cậu nói đến đó, tôi chỉ có thể thốt lên một tiếng không rõ ràng.

- Chính vì thế tớ không thể đến được với cậu… Thật xin lỗi Atsuko. – Minami khẽ lau nước mắt, cố đè nén sự nghẹn ngào lại để nói.

- Rồi sau đó? Cậu có bị thương nặng không? Lúc sau tớ có quay về tìm cậu, nhưng không thấy. Cậu đã đi đâu?

Tôi thật sự không thể nào kiềm lại sự buốt giá trong tim. Khi nghe Minami nói cậu đã gặp phải tai nạn. Những cảm xúc phức tạp trong tôi như chợt tan biến đi. Chỉ còn cảm thấy lo cho cậu ấy. Minami đã trải qua những chuyện gì? Bây giờ nếu chọn giữa trốn tránh cậu và quay về bên cậu. Chắc chắn tôi sẽ chọn lấy điều thứ hai.

- Điều đó bây giờ không quan trọng nữa. – Minami nắm lấy tay tôi. – Điều quan trọng là tớ đang đứng ở đây, ngay trước mặt cậu. Chỉ có như vậy thôi.

- Nhưng… Tớ muốn biết.

- Quá khứ đã qua rồi. Nếu tớ nhắc lại chỉ làm cho cậu thấy phiền lòng hơn thôi. Đừng bận tâm vì điều đó nữa, bắt đầu lại từ bây giờ nhé, được không?

Im lặng, khẽ cúi đầu xuống. Minami không nói cho tôi biết về tai nạn ấy, phải chăng cậu ấy sợ tôi cảm thấy ray rứt lương tâm? Nếu thực sự như vậy thì… Mãi đến lúc này cậu cũng chỉ nghĩ cho tôi thôi sao? Còn tôi? Tôi lại luôn tìm cách quên cậu, luôn trách cậu, xem cậu là nguyên nhân gây ra sự khó khăn cho tôi. Thật quá ích kỉ. Minami có thể còn mang những nổi đau lớn hơn tôi, về cả tinh thần và thể xác. Vậy mà… tại sao cứ luôn lo tôi trước… tại sao? Nước mắt không thể nào kiềm nén được, bật khóc thật lớn, không còn cảm nhận được những gì xung quanh nữa. Hối hận, đau đớn, vui sướng, niềm tin, hi vọng. Một khối cảm xúc thật mơ hồ, tôi không quan tâm vì điều gì nữa, nước mắt sẽ rửa trôi những lớp băng, những vỏ bọc giả tạo trên người. Tôi muốn sống thật với cảm xúc của mình.

Không biết tôi trong tình cảnh như vậy trong bao lâu. Chỉ biết mãi lúc sau mới có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nhẹ nhàng nhưng đủ cho tôi cảm giác yên lòng.

- Tớ biết Atsuko còn nhớ đến tớ đúng không? Cậu vẫn nhớ những kí ức về hai chúng ta. Cảm ơn vì vẫn cho tớ được có cơ hội quay về bân cậu.

- Sao cậu lại chắc như vậy?

Minami lại càng nắm chặt lấy tay tôi hơn, cảm giác này thật ấm áp, không muốn rời đi chút nào.

- Lúc nảy cậu có thể đi thẳng về phía trước. Hướng rẽ vào nhà cậu không phải là con đường cậu phải đi. Thế nhưng cậu vẫn chọn rẽ vào, cho thấy cậu chưa quên đi. Hơn nữa… khi nhìn cậu khóc, tớ biết là mình vẫn sẽ còn cơ hội.

Lại dáng vẻ đó, ánh mắt cún con ấy. Nhớ qua đi, cậu đã thật sự trở về rồi. Khẽ nhếch môi cười thầm. Khi cảm xúc đau đớn đã qua, ta như cảm thấy hạnh phúc từ những thứ đơn giản nhất. Và niềm hạnh phúc ấy đang ngay trước mắt tôi. Những kí ức của ngày tháng xa xưa chợt quay trở lại. Lúc cậu lâm vào tình cảnh như vậy tôi sẽ thường làm gì nhỉ. Miên man suy nghĩ, cuối cùng lại buộc miệng nói:

- Tớ thật sự không muốn rẽ vào chút nào hết, chỉ là vô tình ghé qua thôi. Dù sao đó cũng là nhà cũ của tớ, không phải vì cậu.

Minami thoáng chút thất vọng. Không hiểu sao nhìn thấy nét mặt cậu ấy như vậy, tôi có chút đau nhưng trên hết vẫn là cảm giác thích thú. Được rồi sau mười năm, không trả cho cậu một vố tôi thề không lấy họ Maeda.

- Tớ tin cậu sẽ quay về đó… vì tớ. – Giọng nói Minami có chút yếu ớt.

- Chắc chắn sẽ không vì cậu. Giờ thì tớ đi đây, khuya rồi. – Tôi rút tay ra khỏi tay cậu ấy, có chút tiếc nuối cảm giác ấm áp đó. Chầm chậm bước về phía trước.

Cứ ngỡ cậu ấy nhất định sẽ chạy theo năn nỉ, vỗ về hay làm bất cứ hành động nào đó vì tôi. Nhưng không, cậu chỉ đứng lặng yên nhìn theo. Thật ngốc. Ngay lúc tôi miễn cưỡng bước đi xa, chợt cảm thấy một vòng tay ôm lấy mình từ sau lưng. Tôi chợt đứng yên không nói nên lời. Chỉ có đại dương đen thằm đang vỗ bờ những tiếng sóng dữ dội. Mép sóng ngầu lên những đám bọt trắng. Mùi nước biển mặn nồng.

- Cậu chỉ cần đứng yên trong ít phút thôi Atsuko. Hãy để tớ cảm nhận hơi ấm của cậu, chỉ một phút thôi. Sau ngày hôm nay, nếu cậu muốn, tớ sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Minami nghẹn ngào nói. Nước mắt tôi lại một lần nữa tuôn rơi. Lại im lặng, không biết nên nói gì. Những gì tôi nên làm lúc này đây chính là cảm nhận cậu, lắng nghe nhịp tim của nhau. Một cảm giác ấm áp do cơ thể cậu truyền đến từ sau lưng, mùi hương của cậu. Tất cả như làm tôi say mê, không muốn rời đi. Ngay lúc vòng tay ấy như đang nới lỏng, tôi chợt quay người lại, ôm chặt cậu vào lòng:

- Vĩnh viễn không được rời xa tớ nữa.

- Uhm…

Và như thế chúng tôi ôm nhau thật lâu, như thể bù đắp cho khoảng thời gian xa cách suốt mười năm qua. Bật khóc lớn như những đứa trẻ, cứ như thế ôm nhau mà khóc đến không quan tâm đến đất trời gì nữa.

Ngày hôm nay, tôi lại nghe thấy được giai điệu của biển.






-------------------------





- Ne~ Atsuko nhìn xem.

Hai người chúng tôi đang ngồi trên bờ kè cao cao, cùng nhau ngắm nhìn về mặt biển đen huyền ngoài xa. Có lẽ hôm nay tôi sẽ cùng cậu ấy đợi ánh bình mình, cũng như một khởi đầu mới cho chúng tôi.

Minami đem chiếc lọ thủy tinh nhỏ giấu trong túi áo ra. Tôi nhìn vào vật thể trên tay cậu mà không khỏi thốt lên cảm thán.

- Đom đóm!

- Uhm…

- Lần này cũng chỉ có hai con thôi à. Hay cậu lại thả cho bay mất nữa rồi.

- Không đâu, thật chất tớ bắt đúng hai con thôi. Rút kinh nghiệm đợt trước.

- Ờ hở.

-

-

-

- Minami nè.

- Hả?

- Hình như sau mười năm rồi cậu vẫn giữ nguyên chiều cao thì phải. Không cao lên được cm nào luôn ha?

- Thật ra có cao lên một chút.

- 0.5 cm à? – Khúc khích cười.

- …

-

-

-

- Minami?

- Hở?

- Chúng ta sẽ cùng nhau hát bài gì cho single sắp tới vậy?

- Migikata.

-Migikata???

- Uhm…





End chap 4

6 nhận xét:

Takachan nói...

Wow wow fic hay qa a. Com on au nhju nhju ngar. Au cu the ma phat huy he. Ua ma au on baj toi dau roi ne. Chug nao moi tjnh ra chap moi nua za

Unknown nói...

Lượt xem thứ 333 nè đẹp không Gin ~_~.

Ginny nói...

@Takachan: Mình đang ôn bài nè, và mình sắp chết tới nơi mất rồi. Hyz hyz ráng đợi mình thi xong đi mình sẽ viết tiếp. Cảm ơn vì đã ủng hộ nhé :3

@Bích Lê: Đẹp a~, không ngờ blog của mình cũng có nhiều người tìm ra như vậy :3. Dù ý định ban đầu tình lập ra cho vui thôi. Giờ thấy có nhiều khách như vậy chắc tương lai phải làm nên cơm nên cháo gì quá :3

Unknown nói...

Làm ơn, làm phước cho ra chap mới đi Au T_T.

Ginny nói...

Em cũng rất muốn lắm chứ. Nhưng giờ em đang gặp vài chuyện gia đình nên chắc chưa có fic được đâu TT–TT

Unknown nói...

T_T cố lên nha e. T_T

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.