Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

[Fic] Trở về nơi bắt đầu? 2

Chap 2

 

[…
- Minami cậu có đau lắm không?

Cô gái cao hơn lấy khăn tay thấm vết máu trên khóe miệng cho cô bạn nhỏ của mình.

- Minami cậu thật ngốc. Cậu nhỏ bé như vậy mà lại đứng chắn trước mặt tên Gatou đó. Đừng nói là cậu không biết đau nha?

- Không đau chút nào hết. Ai kêu hắn ta dám cướp kẹo của cậu.


Minami giao hai thanh kẹo chocolate lại cô bé bên cạnh. Nở nụ cười đáng yêu với Atsuko. Chỉ cần nhiêu đó thôi đã phần nào làm cho những cơ mặt đang nhăn lại vì lo sợ của Atsuko như được giãn ra.

- Xin lỗi Atsuko, nếu mình không tới trễ thì hắn ta sẽ không làm cho cậu sợ như vậy đâu.

- Không phải lần đầu tiên đâu Minami, mình quen rồi…

Atsuko quay mặt sang hướng khác, khẽ buông tiếng thở dài.

Có lẽ cô bé quá quen với việc bị bắt nạt. Bạn bè trong lớp xem việc trêu chọc được cô giống như lập được một thành tích hay ho vậy. Ban đầu Atsuko cũng phản kháng lại nhưng cô nhận ra đó chỉ là một hành động vô ích mà thôi. Vì đơn giản, càng chống chọi lại thì họ chỉ càng quyết tâm làm cho đến cùng ấy. Nên cô quyết định xem tất cả như một cơn bão lớn. Khi nó vừa đến lúc nào cũng gây cho chúng ta cảm giác hoang mang, lo sợ. Nhưng rồi khi bão tan đi thì bầu trời sẽ trở lại trong xanh như màu sắc vốn có của nó, chỉ vậy thôi.

- Tớ không cho phép cậu nói như vậy. – Minami đột ngột nắm lấy tay cô- Kể từ hôm nay tớ sẽ bảo vệ cậu.

- Bằng cách nào? Cậu còn lùn hơn cả tớ nữa mà.

Atsuko bật thành tiếng cười khúc khích. Không phải vì cô không tin Minami, mà vì ánh mắt và điệu bộ của cậu ấy đang cố tỏ cái vẻ “người lớn”, thật không thể nào nhịn cười được.

- Tớ…tớ…

- Ha ha, xem cậu kìa, nói không nên lời luôn rồi.

Minami đỏ mặt, cậu ấy cuối đầu xuống mấp máy không nói nên lời. Lần đầu tiên Atsuko nhìn thấy cái vẻ bối rối của cậu ấy thật đáng yêu. Thì ra bắt nạt được Minami lại vui đến thế. Atsuko bật cười thành tiếng, nét mặt có thể hiện một chút sự bí hiểm lạ thường. Xem ra hôm nay, cô bé đã phát hiện ra một trò hay nữa rồi…

Những cánh hoa anh đào cuối mùa tung bay cùng cơn gió mát của mùa hè. Một sắc màu hồng nhạt, tất cả như làm tôn lên vẻ đẹp trong sáng của hai đứa trẻ dưới gốc đào trong công viên. Dòng người qua lại bên đường, gió vẫn cứ thổi, cánh hoa vẫn cứ rơi, thế nhưng có cảm tưởng như những tiếng cười đùa trong trẻo kia sẽ không bao giờ tắt…Hạnh phúc nhiều khi thật giản đơn.



…]








Bệnh viện Trung ương XYZ




- Đêm qua, em đã đi đâu vậy? Em có biết là không được phép tự ý…

- Em biết mà. Xin lỗi chị…

Lời của cô gái cao trong trang phục y tá bị cắt ngang. Cô khẽ nhíu mày biểu lộ sự không đồng tình trên nét mặt. Dù thế, vẫn không làm giảm đi nét thanh tú trên gương mặt cô, những lọn tóc xoăn nhẹ được xõa xuống bờ vai. Đôi môi đỏ hồng xinh xắn khẽ động như muốn nói gì đó. Nhưng không, cô hướng ánh mắt đến dáng hình nhỏ ở cuối phòng như thể yêu cầu một lời giải thích rõ ràng.

Cô gái nhỏ đang đứng trước gương, cô tỉ mỉ buộc lên một phần tóc của mình, dường như không mấy quan tâm đến việc sẽ giải thích về việc làm của mình với cô nàng y tá xinh đẹp kia.

- Em có việc cần làm, nên em sẽ ra ngoài khoảng nửa ngày. Chị xin phép bác sĩ giùm em nha.

Nét ngạc nhiện thoáng xuất hiện, cô nàng y tá không kịp phản ứng chỉ có thể: “Hở…” lên một tiếng. Cô đang một lời giải thích chứ không phải là thêm một yêu cầu mà?

- Nhưng…em biết là mình không được phép mà…chị nghĩ là chị không thể. – Cô y tá lên tiếng phản kháng lại.

- Chị biết là em sẽ đi đâu mà. Việc này rất quan trọng với em, nên chị giúp em nha…- Cô gái nhỏ quay lại nhìn bằng một ánh mắt cún con.

- Chị…không thể. Tuyệt đối không thể! Em phải biết là trường hợp của em cần phải được theo dõi nhiều không? Chị không đảm bảo được khi em ra ngoài liệu sẽ có chuyện gì xảy ra hay không? Xin lỗi chị sẽ không giúp em. Và em sẽ không đi đâu…

- Haruna… - Cô gái nhỏ tiến lại gần, nắm lấy hai tay đang khoanh trước ngực của Haruna. Hướng ánh mắt cô ấy nhìn về phía cô. – Chị biết em sẽ đi đâu mà, đúng không? Cậu ấy đã đợi em rất lâu rồi, em sẽ không để cậu ấy phải đợi thêm một giây phút nào nữa. Mười năm không phải là một thời gian ngắn đâu. Em không thể tiếp tục như vậy, chị giúp em nhé!

- Nhưng…

- Chị nhìn em nè. – Cô lấy tay vỗ vỗ vào ngực mình .– Không phải em đang rất khỏe sao? Em ổn mà.

Cô nàng y tá như có chút lung lay, cô xoay mặt sang hướng khác. “Được…nhưng em phải để chị đi theo…”

- Vâng…






-------------------




Ánh nắngTheme song bên ngoài chiếu những tia nắng gay gắt của mùa hè vào trong phòng. Tôi cố gắng lắm mới có thể gượng ngồi dậy được. Chất cồn trong người vẫn chưa tan biến đi thì phải? Đầu tôi nhức ong ong như có hàng vạn mũi kim đang châm vào. Khó khăn lắm mới có thể lê cái cơ thể nặng trịt này bước tới bàn để rót cho mình một cốc nước.

Quờ quạng, tìm kiếm chiếc đồng hồ trên bàn. Ráng nheo mắt lại để có thể nhìn thấy những số liệu trên đó.

7:30AM

Ể, thôi chết. Tôi sẽ trễ mất. Cuống cuồng chạy ngay vô nhà vệ sinh, cố gắng hoàn tất những công việc cá nhân một cách nhanh chóng. Chọn cho mình một bộ trang phục thật thoải mái nhưng không kém phần trang nhã. Phải nhanh lên, tôi không muốn bị bà chị Yuko giết chết, thêm vào đó tôi không muốn chị ấy biết lí do dậy trễ vì tối qua đã uống rượu đến say bí tỉ. Thế nào chị ấy cũng moi cho ra lí do vì sao tôi lại không muốn đi chung với mọi người. Thật phiền phức!

Lái xe thật nhanh trên đường lộ. Lâu lâu tự mình lái xe lại thú vị đến như vậy.

Ban đầu khi mới tậu chiếc xe này, mọi người đều nhìn tôi với một ánh mắt kinh ngạc. Nhất là bà chị Yuko của tôi. Chị ấy còn bảo rằng, tôi mà lái xe không sớm thì muộn cũng gây tai nạn thôi. Chính vì thế tôi càng phải chứng minh cho chị ấy thấy một khi tôi mà lái xe thì sẽ rất là “ngầu”.

Hít một hơi thật sâu làn không khí ấm áp buổi sáng ngày hè, một cảm giác khoan khoái như lan tỏa khắp cơ thể tôi. Đúng là thời tiết có ảnh hướng lớn đến tâm trạng con người. Một buổi sáng với khởi đầu như thế này chắc chắn sẽ là một ngày tốt lành.

Đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước để lại những làn bụi mờ xoay tít ở phía sau.







--------------------





- Acchan, ở đây!

Vừa đỗ xe xong, đang loay hoay tìm chỗ ngồi, tôi đã nghe thấy một giọng quen thuộc gọi tên.

Tiến đến bàn gần cửa sổ, chị Yuko quay lại mỉm cười với tôi.

- Hôm nay em đến trễ mất hai mươi năm phút đó, phải học cách đến sớm như chị nè có biết không? Mà nếu có đi trễ thì nhớ trễ khoảng một hay hai tiếng gì đó nhe.

Chưa kịp hiểu vấn đề, bà chị Yuko đã nói một hơi về việc tôi đến trễ. Mà lạ thật, bình thường chị ấy còn đến trễ hơn cả tôi, thế mà tại sao hôm nay đến đúng hẹn, đã vậy còn lên giọng nữa chứ? Thế nhưng nhìn điệu bộ của chị ấy, tôi có cảm tưởng như chị ấy đang trao đổi thầm với tôi điều gì đó, đại ý như: “Em đến trễ một chút nữa có phải tốt hơn không.” Thiệt là khó hiểu biểu hiện khác thường bất chợt của chị ấy mà. Cơ mà theo trí nhớ thì hôm nay có quản lí cùng đi, chị ấy đâu rồi nhỉ?

- Chào cô, tôi là Kojima Haruna.

Giọng nói của người đối diện lập tức thu hút được tôi. Ngẩng mặt nhìn lên, những thắc mắc của tôi đã phần nào được giải đáp. Ngồi trước tôi là một cô gái xinh đẹp, à không có thể xem là một đại mỹ nhân ấy chứ. Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt đầy đặn, sóng mũi cao. Đặc biệt ở đôi môi đỏ hồng như có sự cuốn hút mãnh liệt với người khác, ánh mắt của cô ấy biểu hiện một chút sự lơ ngơ như muốn khơi gợi sự tò mò, dù thế nào đi nữa vẫn phải khẳng định một sự thật rằng cô ấy rất hoàn hảo.

- Vâng, chào cô, tôi là Maeda Atsuko.

- Hôm nay quản lí của em bận, nên nhờ chị đi cùng em đến gặp đối tác. – Yuko quay sang tôi giải thích.

Tôi quay lại nhìn bà chị của mình. “Sao hôm nay chị tốt đột xuất với em vậy?” Thanh âm trong giọng nóii có một chút trêu đùa, liếc nhìn sang cô nàng ngồi đối diện, rồi quay lại nhìn bà chị của mình. Chỉ cần chưa đến một giây suy nghĩ, đã biết ngay chị Yuko của tôi đã “pheo in lốp” rồi.

- Cô sẽ là người hợp tác với tôi trong Single sắp tới? – Quay trở lại với công việc thôi nào.

- À không, tôi chỉ là người đi theo thôi, người cô cần gặp đã đi ra ngoài mất rồi.

- Đi đâu cơ…? – Tôi khẽ quay sang nhìn chị Yuko, chỉ thấy được chị ấy đang lơ đãng nhìn về phía người con gái kia, bỗng chốc lại có chút sợ sệt như vừa làm gì đó mờ ám.

Kojima- san tiếp tục giải thích: “Oshima-san nói là cần mua một số vật dụng cần thiết, nên nhờ em ấy đi mua giùm. Nào là bánh Gato ở cuối phố, kem dâu ở đầu phố, bắp rang bên phố tây, kẹo chocolate bên phố đông,…” Cô nàng vẫn thản nhiên tiếp tục kể, còn tôi thì đôi mắt như muốn đóng băng cái bà chị ngồi kế bên tôi rồi.

- Chị hành hạ đối tác của em như thế đó hả? – Khẽ thì thầm bên tai chị ấy – Người ta mà giận không kí hợp đồng với em, chị sẽ biết tay em.

Nói gì thì nói, hôm nay cũng là một cuộc gặp mặt quan trọng. Quản lí đã nói trước với tôi, sẽ có một ca sĩ cùng tôi hợp tác cho single sắp tới. Lần đầu tiên, tôi sẽ thử sức mình với môi trường âm nhạc. Nghe đâu, người này là một ca sĩ mới xuất hiện gần đây, rất có tài thì phải?

- A, em ấy về rồi kìa.

Nhìn về hướng Kojima-san chỉ. Từ ngoài có một dáng hình nhỏ nhắn đang đẩy cửa bước vào, người con gái đó đứng ngay hướng ánh nắng chiếu vào làm cho tôi không thể nào nhìn rõ được. Chỉ thấy một vầng sáng bao bọc xung quanh. Lại một lần nữa, cảm giác kì lạ xuất hiện trong lồng ngực.

Cánh cửa vừa khép lại, ánh nắng bên ngoài nhanh chóng được che bớt đi. Người con gái đó từ từ tiến lại bàn của chúng tôi.

Từng bước chân của cậu ấy đều thu hút ánh nhìn của tôi, mỗi một bước đi của cậu đồng nghĩa với nhịp tim của tôi ngày một nhanh hơn. Trong vài giây tôi mới chợt ý thức được là mình đang ngừng thở.






[…

- Mẹ ơi, cho con đợi thêm một chút nữa thôi, cậu ấy sẽ đến.





- Đã trễ lắm rồi, bạn ấy không đến đâu con.





- Không! Nhất định đến! Con sẽ đợi!


…………
………
……


- Tại sao cậu lại không đến? Tại sao?

…]







Người con gái đó nhanh chóng bước vào chỗ ngồi, đưa tay về phía tôi.

- Xin chào, tôi, Takahashi Minami, người sẽ hợp tác với cô trong dự án sắp tới.

Cậu ấy vừa nói gì cơ? Tôi không thể nào nghe được. Ngồi thừ người ra đó, một cảm giác đau nhói ở khủy tay. Chắc hẳn là chị Yuko vừa đánh vào tôi khi thấy có biểu hiện khác thường.

Thời gian đang trôi qua sao? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Tôi như đang chìm đắm trong một không gian tách biệt.

Lại những giọng nói, những hình ảnh, tất cả lại một lần nữa trở về, thật sống động và cũng thật đáng ghét.

- Acchan! Em đang để Takahashi-san đợi kìa… - Những lời Yuko nói sao nghe xa xăm quá. Đầu óc tôi lúc này như được bao bọc bằng một màn sương mờ, tất cả mọi lí trí như bị che phủ bởi một áng mây có tên gọi là “kí ức”. Những cảm xúc trong tôi phút chốc trở nên hỗn loạn, rối tung, làm cho tôi không biết phải làm gì, phải ứng phó như thế nào.

“Takahashi Minami!” Một cái tên quen thuộc, quen thuộc đến mức tưởng như cuộc đời này không thể thiếu. Cái tên đã biến mất khỏi đời tôi suốt mười năm. Là mười năm đó! Con người đó, đã có lúc tôi muốn phát điên lên để tìm kiếm. Tôi đã phải làm mọi cách nhưng vẫn không tìm thấy tung tích gì từ cậu. Cậu đã biến mất như thể bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Cảm giác khi không tìm thấy cậu như một ngọn lửa thiêu đốt trái tim tôi, một nỗi đau đớn xen lẫn cảm giác mất mát. Sự hoảng sợ khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cậu cứ luôn in đậm trong tâm trí tôi.

Liệu cậu có phải là một giấc mơ? Một cơn nhói đau xoáy chặt vào tim. Tôi đưa tay về phía bàn tay nhỏ nhắn của cậu đang mời gọi nắm lấy. Lại rút tay về, tôi không dám chạm vào. Đã bao lần tôi tìm thấy cậu trong giấc mơ, cậu ở ngay trước mắt, rất gần, muốn đưa tay chạm vào cậu, giữ chặt cậu lại. Nhưng cậu đã tan biến như một làn khói mỏng manh, cùng với những giọt nước mắt thấm đẫm trên gối. Tôi muốn biết liệu hình ảnh trước mắt tôi có phải là thật không? Hay rồi sẽ tan biến đi như những giấc mơ kia?

- Là thật sao…?

Câu nói phát ra một cách ngây ngốc, làm cho hai người bên cạnh quay sang ngơ ngác nhìn tôi. Minami vẫn đứng đó, nụ cười trên môi cậu đã thay thế bằng một cái nghiêng đâu khó hiểu.

- Là thật! Tôi là người sẽ hợp tác với cô trong dự án sắp tới. Hi vọng nhận được sự giúp đỡ từ cô.

- Tôi không nói chuyện đó…- Đứng dậy, thay vì bắt lấy bàn tay cậu ấy, tôi đã chồm người về phía trước, khẽ chạm vào gương mặt cậu, thì thầm những lời chỉ đủ cho cậu nghe thấy. – Có thật là cậu không Minami?

Minami nhìn tôi, cậu đứng đơ ra, ánh mắt biểu lộ sự ngạc nhiên, đầy vẻ bối rối.

Không hiểu sao khi nhìn thấy biểu hiện đó của cậu, trong lòng tôi lại cảm thấy một sự mất mát lan rộng. Đây là biểu cảm mà tôi mong đợi khi gặp lại cậu sao? Cậu có biết là tôi đã đợi cậu trong bao lâu không? Có biết tôi phải trãi qua những gì không? Vậy mà bây giờ cậu lại đột ngột trở về, với tư cách là người sẽ hợp tác với tôi. Tôi tự hỏi cậu làm cái quái gì suốt thơi gian qua, tại sao không cho tôi biết một chút tin tức nào hết? Chẳng lẽ trong lòng cậu, tôi chẳng đáng cho cậu nhớ đến?






[…
- Cô đang muốn tìm lại người định mệnh của mình sao?


- Hãy chắc rằng cô đã sẵn sàng để đối mặt với cái quá khứ mà cô đã cố tình lãng quên suốt bao nhiêu năm qua.

…]






Trong phút chốc tôi nghĩ rằng mình đã nghe thấy rõ ràng những lời nói của người phụ nữ đó. Những âm thanh nghe như văng vẳng bên tai. Lấy tay chống lên bàn, lắc lắc đầu như muốn xua đuổi giọng nói đó. Bất giác, tôi mỉm cười, một nụ cười mỉa mai, lảm nhảm những câu vô nghĩa: “Gì mà người định mệnh chứ? Không biết người ta có còn nhớ tôi không? Sẽ đến tìm tôi? Quá ngây thơ rồi Atsuko ạ.”

- À, hợp đồng? Tôi nghĩ là không cần bàn bạc thêm gì nữa đâu. Tôi! Không! Hợp! Tác! Với! Cô!

Quay lưng bỏ đi, mặc cho tiếng gọi tên tôi vang lên không ngừng từ phía chị Yuko. Nhưng tôi không thể dừng lại, không thể quay lại, vì không muốn để cho cậu ấy thấy được…giọt nước mắt của tôi.





--------------------




Bước ra ngoài, tôi lập tức hòa mình vào dòng người bên đường. Cứ như vậy bước đi một cách vô định. Cuối cùng dừng chân ngồi xuống ghế đá trong công viên. Thả hồn nhìn theo những chòm mây bay lơ lửng trên bầu trời xanh. Thật nhẹ nhàng, thanh thản, ước gì tôi có thể chạm tay vào những đám mây đó, chắc sẽ mượt mà lắm nhỉ?





[…

- Cậu đang làm gì vậy Atsuko? – Minami khẽ kéo tay cô bạn mình xuống, khi cô nàng đang đưa tay hướng lên bâu trời cao.

Hai đứa trẻ hôm nay rủ nhau đến ngọn hải đăng bỏ hoang. Thông thường, nơi đây rất vắng vẻ, nhưng bây giờ đã bị chiếm dụng bởi hai cô bạn này mất rồi.

- Tớ muốn chạm vào mây, chắc sẽ mượt lắm ha? – Atsuko trả lời một cách lơ đãng.

Cô gái nhỏ chỉ biết mở tròn mắt với câu trả lời của cô bạn mình. “Vậy à?”

- Uhm…

- Atsuko hôm nay không được vui hả?

Atsuko quay lại nhìn cô bạn lùn, sau đó khẽ quay đầu nhìn xuống khu công viên bên dưới. Vì ngọn hải đăng này nằm ở một vị trí thuận lợi, ở trên cao nên có thể nhìn thấy bao quát mọi khung cảnh bên dưới thị trấn nhỏ. Cô đưa tay chỉ cây hoa anh đào to nhất, nơi mà cả hai thường rủ nhau ngồi bên dưới.

- Hè đã đến, cậu nhìn đi, những cánh hoa đào cuối cùng đã rơi xuống mất rồi. – Cô cảm thán bằng một chất giọng chứa đựng sự nuối tiếc.

Sau đó, cô nàng lại tiếp tục ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi của mình, lâu lâu lại hướng ánh mắt trông ra những con sóng nhỏ lăn tăn đang nhẹ nhàng lướt mình trên bờ cát dài.

- Minami ơi, tớ phát hiện ra điều này hay lắm nè. – Giọng nói chứa đựng sự phấn khởi khi phát hiện ra một việc hay.

- Hở?...

- Đường chân trời đó.

- Hử…

- Đây nè! Cậu thấy không, khi nhìn ra xa, sẽ có cảm giác như được thấy bầu trời và biển đang giao lại với nhau đúng không? Không phải rất thú vị sao?

- Tớ không hiểu…- Cô nàng khẽ nghiêng đầu, xem ra thật khó để hình dung những gì cô bé đứng trước cô đang nói mà.

- Vậy cho dễ hiểu nè. Đối với tớ, bầu trời và biển là những thứ quá rộng lớn, là những thứ mà tớ không thể nào chạm tới được. Nhưng không ngờ là chúng lại có thể tự mình giao nhau đó. Vui thật.

- Ra vậy…

- Nhưng tớ thì vĩnh viễn không thể nào chạm vào được. Mọi thứ thật rộng lớn, còn tớ thì quá nhỏ bé giữa thế giới này. Nhiều khi tớ tự hỏi sự tồn tại của mình có đáng hay không? – Atsuko trong giây phút đã chuyển từ trạng thái phấn khích sang tâm trạng u ám pha lẫn một chút gì đó chán chường.

Minami đột ngột quay qua nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô bạn. “Cậu rất quan trọng với tớ”

- Quan trọng như thế nào? – Atsuko lại chuyển sang trạng thái khác, thoáng xuất hiện nụ cười bí hiểm trên gương mặt.

- Quan trọng như một người bạn ý…

- Chỉ vậy thôi à. Tớ không muốn. – Quay lưng đi, cô nàng tỏ vẻ như không đồng tình, khoanh hai tay lại trước ngực.

- Vậy phải như thế nào…?

- Không biết, tự cậu quyết định đi!

Lại bị bắt nạt nữa rồi. Minami trở nên lúng túng “Phải như thế nào đây…quan trọng giống nơ của tớ được không? A! hay giống mẹ tớ…? Vậy giống Nyaa chan nhà tớ ha…?” Mỗi một câu hỏi, cô nàng nhỏ lại ngước nhìn sắc mặt của người đối diện mình. Không giải quyết được gì, nét mặt của Atsuko lại càng khó chịu hơn nữa. “Tớ thiệt là không biết á…” Đến đây thì Minami hoàn toàn không biết nói gì luôn rồi.

- Hahaha! Đùa cậu đó. Minami thiệt là ngốc mà. – Nét mặt của “cô nàng lắm chiêu” kia nhanh chóng giãn ra, thay vào đó là nét tinh ranh, hớn hở.

- A~~~ Lại bị cậu trêu nữa rồi.

- Nhưng Minami nè, nếu tớ không còn bên cạnh cậu nữa thì sao? Biết đâu một ngày nào đó tớ phải ra đi? Cậu sẽ quên tớ chứ?

Minami cảm thấy có gì đó khác lạ trong câu hỏi của cô bạn, cô bé không nói gì. “Phải xa nhau sao? Tớ chưa hề nghĩ tới…” Cả hai lại không nói thêm lời nào, chìm vào sự yên lặng.

- A! Đợi tớ một chút nhé! – Minami quay lại nói với cô bạn của mình một tiếng, rồi nhanh chân phóng đi.

Atsuko nheo mắt lại, nhìn theo bóng dáng nhỏ đang khuất dần, thiệt là khó hiểu cô bạn này mà. Cô lại tiếp tục thả hồn theo những đám mây mang trong mình những hình thù kì lạ. Những khối mây lúc thì hình tròn, lúc vuông. Thậm chí có lúc, cô bé còn nhìn ra được hình ảnh một đàn cừu trắng muốt đang chạy nhảy trên bầu trời nữa chứ.

Đột nhiên, cô bé cảm thấy có gì đó ươn ướt trên cánh mũi mình. Quay đầu lại nhìn, cô mới phát hiện ra cô bạn nhỏ đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Trên tay cô bé mang theo một bình nhỏ, đựng một thứ dung dịch màu xanh. Minami lấy một thanh nhựa, có đầu tròn, sau đó nhúng vào thứ dung dịch xanh đó. “Phù…” hàng loạt bong bóng nhỏ bay ra.

Atsuko nhìn theo dãy bong bóng xà phòng. Những màu sắc đẹp, lung linh, bay lượn xung quanh cô.

- Cậu nhìn nè. – Minami chỉ vào những bong bóng nhỏ do cô tạo ra- Cậu thấy được hình ảnh phản chiếu của bầu trời trong đây chứ? Tuy nó không có to lắm. Nhưng cậu có thể chạm vào được rồi đó.

Atsuko thích thú với suy nghĩ của cô bạn. Lúc này cô mới để ý, Minami đang thở gấp, mồ hôi ướt đẫm trên lưng áo. Cô chỉ biết mỉm cười “Minami thật là ngốc mà”. Cô tiếp tục đưa tay ra, hứng lấy những bong bóng nhỏ chứa đầy màu sắc tươi đẹp trong đó, cảm giác như thu tất cả thế giới vào vậy. “Bóc” thanh âm nhỏ phát ra khi bong bóng vỡ tan trên tay cô.

- Tớ đã chạm vào bầu trời rồi nè.

- Uhm…

Mãi mê với tay để bắt lấy những dãi bóng màu đang bay lơ lững. Atsuko đột ngột cảm thấy có một hơi ấm truyền đến tay, kéo cô quay lại.

- Giờ để tớ chỉ cho cậu cái mà tớ thấy nhe. – Minami nở một nụ cười rạng rỡ trên môi. – Cây hoa đào đó đã rụng hết rồi, tiếc thật a~~~. Nhưng không sao, tớ hứa với cậu sẽ cùng cậu đợi đến mùa xuân năm sau, khi đó sẽ lại được nhìn thấy thôi.

- Nếu không có tớ thì sao?

- Tớ sẽ đi tìm cậu. Tớ hứa sẽ luôn bên cạnh Atsuko, sẽ luôn cùng cậu ngắm hoa hen? Không chỉ là mùa xuân, mà tớ sẽ luôn bên cậu cả mùa hè, mùa thu, rồi mùa đông luôn, được không?

- Hứa chắc không đó? – Atsuko mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất trong ngày.

- Tớ hứa mà! Dù Atsuko ở đâu, Minami sẽ luôn tìm đường trở về bên cậu!


…]






Những kí ức cứ như một cơn gió nhẹ ấy. Dù có ngăn cản bằng cách nào đi chăng nữa, nó cũng sẽ luôn tìm được đường quay trở về khi con người ta cảm thấy yếu lòng nhất. Không biết từ bao giờ mà những giọt nước mắt lạnh ngắt lại xuất hiện trên gương mặt tôi. Nhớ lại những thời khắc đẹp nhất, khiến trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhưng khi trở về đối mặt với hiện tại lại cảm thấy chua xót. Có thật là Minami đã trở về rồi không?

- Atsuko…

Lại không được tỉnh táo nữa rồi. Đến bây giờ mà tôi vẫn nghe được giọng nói của cậu ấy hay sao?

- Atsuko ơi…

Lắc nhẹ đầu để đẩy những âm thanh của cậu ấy ra khỏi đầu.

- Maeda Atsuko!

- Hở…- Tôi bất giác nhìn lên

Đúng thật là cậu ấy rồi, không lẫn đi đâu được. Bộ dáng cậu ấy trông có vẻ mệt nhọc, mồ hôi tuôn đầy trên trán, khẽ lấy tay quẹt đi những giọt mồ hôi sắp chảy vào mắt.

- Tớ đã phải tìm cậu rất vất vả đó, sao lại đi nhanh đến như vậy?

Gì chứ? Cậu ấy đang “tìm tôi” sao?

- Cậu tìm tôi để thương lượng việc kí kết hợp đồng à? – Giọng nói tôi không thể nào giấu đi được sự châm biến trong đó. – Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao, chúng ta không có gì để bàn hết.

Tôi đứng lên, quyết định sẽ chấm dứt hết mọi thứ tại đây. Mười năm là một thời gian dài đủ để cho nó một cái kết nhất định. Minami đã đến tìm tôi rồi đó, nhưng sao tôi lại chỉ cảm thấy một sự đau đớn trong tim. Có lẽ tôi quá ích kỉ, tôi trách cậu ấy vì sao không đến tìm tôi sớm hơn. Có lẽ trong thời gian đó Minami đã xảy ra một sự cố nào đó, nhưng giờ đây tôi không đủ nhẫn nại để tìm hiểu. Lại trở nên lo lắng cho cảm xúc của bản thân mình nữa rồi.

Lướt ngang qua người cậu ấy, chỉ khẽ nghiêng đầu lại, một giọng nói yếu ớt thoát ra từ khóe miệng tôi: “Minami…tạm biệt…”

Giọt nước mắt âm thầm rơi xuống. Là kết thúc thật rồi sao?

Bỗng một cảm giác ấm áp, một lực mạnh siết chặt lấy bàn tay tôi.

- Tớ xin lỗi Atsuko! Tớ không kịp về để ngắm hoa cùng cậu rồi. Nhưng bắt đầu từ mùa hè này nhé, được không?

Đau. Những lời cậu ấy vừa nói tựa như những mảnh gai nhọn đâm vào trái tim. Những cơn nhói đau tái tê không ngừng cuộn xoáy, co thắt bóp chặt vào tim. “Minami…”, vẫn không quay mặt lại, hít lấy một hơi thật sâu để kiềm nén những cơn sóng tình trong lòng. Những cảm xúc trong tôi lúc này thật khó diễn tả thành lời. Tôi muốn bỏ mặc hết tất cả những gì đã xảy ra, những rào cản của bản thân, những nỗi lo sợ. Tôi muốn quay lại, ôm chặt lấy cậu ấy, sẽ không để cho Minami rời xa tôi một lần nào nữa.

- Tôi xin lỗi Takahashi-san…

Vâng, tôi đã lựa chọn như vậy đó. Giằng tay ra khỏi bàn tay ấm áp của cậu. Đồng nghĩa với việc có thể tôi sẽ vĩnh viễn mất cậu. Tôi đã để cho những nỗi sợ lấn áp. Tôi sợ sẽ lại một lần nữa mất cậu, tôi sợ lại sẽ phải chờ đợi, tôi sợ…

Cứ như thế những nỗi sợ hãi vô hình đã chiến thắng tôi rồi đó, thật mỉa mai. Chờ mong một người suốt mười năm qua. Đến khi người đó xuất hiện lại không dám nắm lấy. Thật trêu ngươi a~~~

- Atsuko…

Giọng nói ấm áp, nghẹn ngào của cậu khi gọi tên tôi. Tôi sẽ khắc ghi giây phút này thật sâu, mãi mãi sẽ không bao giờ quên. Bước đi về phía trước, đôi chân như không muốn rời xa, giọng nói ấy ngày một nhỏ dần...nhỏ dần…cho đến một lúc tôi không còn nghe thấy nữa. Thế giới xung quanh tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Hi vọng ngươi sẽ không hối hận Maeda Atsuko…





~~~End chap 2~~~

8 nhận xét:

Takachan nói...

À há...ta là ng mở hàng cho blog của bác ginny thì phải a *cuoi cuoi*....
Cứ tưởng bác ấy đăng chap mớj ai dè thì ra là chưa a ( TToTT)/ ....chừng lào. ...Chừng lào bác mớj đăg chap tiếp theo đây a ( ;. ;)

Ginny nói...


A thất sự rất cảm ơn bạn đã ghé thăm nhà mình hen. Mình thật sự rất vui á :3

Còn blog này mình chỉ nghịch thử cách tạo thôi, chứ mình sẽ luôn đăng fic mới nhất trên ivn mà :)

Còn về fic này, đầu tiên cho mình gửi lời xin lỗi vì bắt đọc giả phải đợi lâu :-<. Để rút kinh nghiệm khi nào viết xong mình sẽ post bài luôn thể. Xin lỗi vì để bạn đợi lâu nhé.

Cảm ơn đã ghé thăm nhà mình, sau này xin tiếp tục ủng hộ kẻ lười này nữa nhé :)

Takachan nói...

Hjhj ý bạn là post zô 4rum đó hả o.O? Nhưg nhớ post zô đây nữa ngar ^^ ui chòy ko bjết bạn hiền tính ngâm fic này tới pao giờ a TToTT)/..
Vâg vâg sẽ ủg hộ hết mình mà....nhưg ai đó đó fãj mua chuộc đi a :-P

Ginny nói...

Uhm, ý mình là post vô 4rum á mà. Chắc ngâm thêm tháng hơn nữa quá. Mình cũng sắp thi cuối kì, sợ nợ môn nên ráng chuyên tâm ý mà :">

Thôi bạn cứ đi du lịch dài hạn đi, biết đâu khg về sẽ có fic cũng nên ;))

Takachan nói...

Ui dzời dzã man qá ik a i.i them thag nua moi ac chu. Sap thj cuoi kì o.O zay chac Ginny dag hoc daj hoc phaj hum ^^ nam may oy ne

Ginny nói...

Uhm, mình đag học ĐH, năm nhất á mà. Sắp hè rồi, qua năm là lên năm 2 mất rồi :-<

Takachan nói...

Mèn đét ơi...qa năm sau mớj lên năm 2 à lo ji nè. ...Mình mớj sợ đây nà a..... Cũg gần thi HK jốg ginny rùi.... 2 đứa mình cùg cố lên nà ( ^,^)v

Ginny nói...

Uhm, cùng cố lên hen (O(∩_∩)O

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.