Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

[Fic] Trở về nơi bắt đầu? Chap 4 - Phần 1






Dưới ánh đèn lấp lánh trên sân khấu, cô mang trên mình vẻ đẹp kiêu sa và lộng lẫy.



Tỏa sáng như một thiên thần, dù thế vẫn không thể nào che giấu được bóng đêm mờ nhạt xung quanh.



Nụ cười thật quyến rũ làm say đắm lòng người, thế nhưng nó lại thiếu mất đi sự chân thật từ trái tim.



Liệu rằng một ai đó có thể giúp cô thoát khỏi lớp vỏ bọc của chính bản thân?









-       Cảm ơn Maeda-san và Oshima-san đã nhiệt tình tham dự buổi ra mắt phim. Chương trình đến đây xin được phép kết thúc…


Ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, bên dưới rất nhiều kí giả và người hâm mộ. Hôm nay là ngày họp báo ra mắt cho bộ phim. Mặc dù đã có chuẩn bị, thế nhưng tôi vẫn không tránh được cảm giác lo sợ, hồi hợp. Cũng may mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc một cách tốt đẹp.

Cúi chào mọi người với một nụ cười tươi tắn nhất trên môi. Sau đó cất bước nhanh vào bên trong, những âm thanh ồn ào phía bên ngoài dần lắng xuống…



-          Hôm nay biểu hiện của em tốt lắm Acchan! – Chị Yuko nháy mắt nhìn tôi nói.

-          Thật chứ... Cơ mà hôm nay em thấy thích cái cách chị nhập vai vào nhân vật của chị đó.

Vừa nói, tôi vừa tiến đến ngồi xuống chiếc ghế trước tấm gương lớn. Vén lại những lọn tóc trước mặt, đồng thời quan sát biểu hiện của chị Yuko thông qua chiếc gương kia. Chẳng là hôm nay, trong lúc phỏng vấn, người dẫn chương trình có hỏi qua một chút về tính cách nhân vật của chị Yuko. Và thế là chị ấy đã chọn ra cảnh diễn mà bản thân tâm đắc nhất để tái hiện lại. Đó là cảnh nhân vật của chị ấy thích thú khi đang trượt tuyết mà lại vô tình nhìn thấy một bóng hồng xinh đẹp đi qua. Hậu quả là nhân vật ấy vấp phải một tản đá trước mặt và đâm sầm vào gốc cây. Theo chị ấy giải thích cảnh đó thú vị vì vừa thể hiện sự phấn khởi khi chơi môn thể thao yêu thích, vừa ngây ngốc khi nhìn thấy người đẹp, và vừa đau khổ khi gặp tai nạn vì người đẹp. Vâng! Cách giải thích mang đậm tính chất Yuko. Dù rằng tôi không hiểu hết được toàn bộ những gì chị ấy nói, nhưng ít ra tôi thật sự bị chọc cười đến nước mắt tuông trào vì hành động chị ấy cố diễn tả.

-           Em thích là được rồi. – Yuko mỉm cưới, có vẻ như chị ấy đang ngượng ngùng thì phải?

Nhìn nụ cười đó của chị, trong lòng tôi cảm thấy có chút ấm áp lạ thường. Tính ra kể từ ngày chúng tôi quen biết nhau cho đến ngày hôm nay cũng gần tám năm rồi. Nếu như nhớ không lầm thì bộ phim đầu tiên mà chúng tôi gặp nhau là vào khoảng tám năm trước, dù chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi, nhưng dù sao đó cũng là bước khởi đầu của hai đứa ấy nhé. Cứ như vậy, thời gian lặng lẽ trôi qua, cả hai đã phải nổ lực không ngừng để đạt đến thành quả như ngày hôm nay. Có những lúc tưởng chừng như rơi vào bế tắc, những nổi đau khi sự cố gắng không được đền đáp. Giọt nước mắt khi bắt đầu đạt được những thành công nhỏ nhoi đầu tiên trong đời, cứ như thế những tháng ngày ấy như lại một lần nữa lướt qua trong tâm trí tôi.

Bộ phim lần này có thể nói như một thử thách hoàn toàn mới để chúng tôi hướng đến một tầm nhìn khác. Những vai diễn trước đây đều liên quan đến học đường, thì lần này những thứ cần phải diễn xuất nó mang nhiều sắc thái tình cảm rộng lớn hơn nhiều. Nội dung phim xoay quanh vấn đề của hai cô gái, họ cùng nhau sinh ra và lớn lên tại một thị trấn nhỏ ven biển. Nếu như tính cách nhân vật của tôi là một cô nàng trầm tính, rụt rè, nhút nhát. Thì nhân vật của chị Yuko lại là một cô bé năng động, hoạt bát. Dù rằng có tính cách đối lập nhau như vậy nhưng giữa họ như có một sợi dây liên kết vô hình. Và nhiệm vụ của chúng tôi chính là truyền tải đến khán giả được mối quan hệ đó. Xoay quanh bộ phim đề cập đến tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình, về tương lai và cách nhìn nhận cuộc sống của nhân vật trong phim. Có thể nói bộ phim này gần như lấy đi rất nhiều tinh lực của tôi khi thể hiện những trạng thái, những cung bậc cảm xúc khác nhau. Vì thế không phô trương khi nói rằng bộ phim này là một thử thách đúng không?

Nhớ những ngày đầu khi bước chân vào làng giải trí khi chỉ mới mười bốn tuổi, tất cả mọi thứ xung quanh đều tạo cho tôi một cảm giác không an toàn. Thật khó hiểu. Một người luôn thích trốn vào lớp vỏ bọc như tôi lại có thể đưa ra mốt quyết định táo bạo đến như vậy. Có một người nào đó đã từng cùng tôi định hướng về tương lai. Người ấy hỏi tôi muốn được trở nên như thế nào?





[…



-           Sau này cậu muốn làm gì?



-           Tớ không biết nữa… Sẽ như thế nào khi trở thành một diễn viên nhỉ?



… nụ cười thoáng xuất hiện trên mặt cô bé…



-           Vậy tớ sẽ trở thành một ca sĩ



-           Vì sao?



-           Vì đơn giản Atsuko sẽ trở thành khán giả trung thành của tớ, còn tớ sẽ luôn là một  fan cuồng ủng hộ cậu nhé…



-           Oh…hở…

…]





-           Acchan…



-          



-           Acchan nè…



-          



-           MAEDA ATSUKO!!!

-           Hở… Vâng… Gì vậy Yuko…? – Đột nhiên lại có âm thành cực lớn vang vọng bên tai làm tôi xém chút lạc mất hồn phách.

-           Em lại ngẩn người! Đang có tâm sự chắc luôn. – Chưa kịp hiểu chuyện gì, chị Yuko nói như tuyên án cho tôi, dù rằng chẳng biết thật sự tôi có đang như vậy không nữa.

-           Không, em không có. – Cách tốt nhất là cười giả ngơ cho qua chuyện.

-           Dạo gần đây em lạ lắm nha, hở chút xíu là em lại xuất hồn đi chu du nơi nào đó. Đang yêu à?

-           Em giống như vậy sao?

Tiếp tục giả nai, giọng nói tỏ vẻ như bình thản, nếu càng cố nói với chị ấy, biết đâu được tôi lại moi ra cả một đống tâm sự hỗn loạn trong lòng mất thôi. Nhìn Yuko, hi vọng chị ấy có thể hiểu được những điều tôi muốn nói với chị. Ờ thì hiện tại tôi không thể nói ra được những suy nghĩ trong lòng mình. Vì nó quá phức tạp, tất cả những chuyện có liên quan với cậu ấy từ lâu đã trở thành một điều cấm kị trong tôi. Nhưng chị hãy đợi đi nhé, đến một lúc em cảm thấy bình tâm lại thì chị sẽ là người phải tránh em đấy, em sẽ nói không ngừng bên tai chị cho xem.

Nhìn chị ấy như thế, dám chắc rằng chị ấy không hiểu được rồi, đơn giản là tôi có nói ra đâu, làm sao chị ấy có thể hiểu được. Và cứ thế, tôi lặng lẽ nhìn Yuko, còn chị ấy cứ luyên thuyên nói không ngừng với những giả thuyết tự đặt ra rất ư là – không diễn tả được. Thả hồn đi luôn là cách hữu hiệu nhất, xin lỗi chị, dù em biết rằng chị rất quan tâm em, nhưng lúc này em chưa thể nói ra được. Giọng nói của Yuko cứ vang lên đều đều từ tai bên này xuyên qua bên kia rồi trơn tuột đi mất, cho đến khi tôi nghe được một câu hỏi từ chị:

-           Mà chị có cảm giác khi nãy em nhìn xuống khán đài hơi nhiều đó. Em đang tìm người quen à?

 Chị Yuko vớ tay lấy chai nước trên bàn, hỏi tôi bằng một giọng lơ là. Dù thế câu hỏi của chị làm cho tim tôi không tránh khỏi rung động nhẹ.

-           Không có! Chẳng có ai để em tìm kiếm cả!

-           A~ Không có thì thôi, em đâu cần phải lớn tiếng với chị như thế chứ?

Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, chai nước trên tay gần như là đổ hết. Tôi không hiểu tại sao mình lại quát lớn với chị ấy như vậy? “Em xin lỗi.” Lí nhí nói lên vỏn vẹn được câu xin lỗi với Yuko, tôi nhanh chóng quay mặt sang hướng khác. Thật sự lúc này nếu chị ấy quan sát sẽ thấy được những biểu hiện lạ trên gương mặt tôi.

 Lại có cảm giác không ổn rồi, mấy ngày nay bản thân thật quá nhạy cảm mà. Có nhiều lúc tôi cảm thấy như đang mắc chứng bệnh hoang tưởng. Rõ ràng là bên dưới khán đài rất đông người, âm thanh náo nhiệt. Thế mà có đôi lúc tôi lại như không nhìn thấy một ai cả, thế giới xung quanh như chợt tan biến trong giây lát. Bên dưới kia chỉ còn lại một người với nụ cười ngây ngốc đang hướng ánh mắt ấm áp về phía tôi. Những lúc như thế ấy tôi phải lắc nhẹ đầu, tự nhủ với bản thân mình những chuyện đó không thể nào là sự thật được. Tuyệt đối không!

-           Uống chút nước đi, hôm nay chị lái xe đưa em về. Nhìn em cứ ngơ ngơ  như vậy thật không yên tâm chút nào cả.

Chị Yuko bước lại phía sau chìa ra chai nước trước mặt, lẳng lặng quan sát tôi thông qua chiếc gương kia. Giọng nói của chị cho thấy sự quan tâm, xem ra hôm nay lại làm lộ ra những biểu hiện bất thường gì nữa rồi.

-          Uhm, vậy nhờ chị. Dù sao em cũng cần nghỉ ngơi một chút…





--------------------




 Tiếng động cơ chầm chậm vang lên, ngã mình lên ghế, nhắm hờ mắt lại. Cơn gió bên ngoài mang đến một cảm giác thật dễ chịu và hiện giờ tôi rất muốn được đánh một giấc. Trước khi hoàn toàn chìm đắm vào cơn mộng, tôi như loáng thoáng nghe được chị Yuko có nói gì đó với tôi.

- Nhóc ạ, chị chưa bao giờ hiểu hoàn toàn được cưng hết. Nhưng làm bạn cùng nhau lâu như vậy, chẳng lẽ chị không làm gì được cho em sao?

Tôi thoáng thấy chị ấy cười, một nụ cười không chắc chắn lắm nhưng nó lại chứa đựng chút gì đó ấm áp. Thật sự lúc đó tôi buồn ngủ lắm, lạ thật, chưa bao giờ tôi lại có cảm giác như vậy cả, hai mắt cứ nặng trĩu xuống.

- Hơ~ chị muốn làm gì à? - Nhìn Yuko bằng ánh mắt mơ màng, giọng nói gần như lạc hẳn đi mất. Tôi cảm thấy thật khó khăn khi phải suy nghĩ, thậm chí là để diễn đạt những gì mình đang nói.

Yuko quay sang nhìn tôi, chị ấy lại mỉm cười: “Ngủ đi nhóc, chị sẽ đưa em về nhà…

- Uhm… - Tôi ngoan ngoãn trả lời, sau đó từ từ nhắm mắt lại, mọi âm thanh xung quanh dần trở nên yên tĩnh hơn.







--------------------





Rì rào…rì rào…

Mơ màng thoát khỏi cơn mơ, trong phút chốc tôi như ngửi thấy một mùi vị rất quen thuộc, vị mặn của muối sao? Từng cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào bên trong xe làm cho tôi khẽ rùng mình. Có gì đó không đúng! Đang ở gần biển hay sao mà lại có cảm giác này chứ?

Nghĩ đến đó tôi chợt tỉnh hẳn, có gì đó rất lạ. Ngay khi lấy lại ý thức, câu hỏi đầu tiên chợt loé lên: "Tôi đang ở đâu?" Bất giác nhìn xung quanh, chỉ có duy nhất một mình tôi đang ở trong xe.

- Chị Yuko?

Không có ai đáp trả lại cả, bật ngồi dậy, mở cửa xe bước ra bên ngoài. “Đây là…” Câu nói gần như không thể hoàn thành được. Ánh đèn rọi xuống mặt đất màu hoàng kim mờ ảo, đứng trên cao, hướng ánh mắt về khoảng tối ở ngoài xa. Dù không nhìn thấy một cách rõ ràng, nhưng tôi có thể nghe âm thanh từng cơn sóng đang vỗ bờ. Nhìn xung quanh khung cảnh một lượt, có gì đó rất thân quen, dường như tôi đã từng ở nơi đây. Phải rồi, mảnh đất gắng liền với tuổi thơ của tôi! Nhưng tại sao tôi lại ở đây?

Những mảng kí ức bắt đầu quay trở lại. Để xem nào, tôi đã lên xe và nhờ chị Yuko chở về, cả hai có tán gẫu một số chuyện. Do mấy ngày nay mệt mỏi, nên tôi ngủ quên lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại thì bản thân đang ở đây mất rồi. Còn chị Yuko cũng không thấy đâu. “Khoang đã nào…chị Yuko…?” Hồi tưởng lại, tôi liền quay vào trong xe lục tìm điện thoại của mình, việc đầu tiên cần làm chính là gọi ngay cho số của chị ấy.

[ Reng…Reng…Reng]

- Chị Yuko? Chị đang ở đâu vậy?

Ngay khi đầu dây bên kia có người bắt máy, tôi gần như là hét lên. Dù có chuyện gì đi nữa cũng đừng để tôi một mình ở nơi vắng vẻ vậy chứ.

[ - Acchan…em tỉnh rồi hả?]

- Chị biết em đang ngủ trên xe mà vẫn bỏ em lại một mình sao? Chị đưa em về lại đây làm gì vậy? Em muốn về nhà của mình cơ!

[ Thì em đang ở nhà rồi đó.]

- Chị…

[ - Chìa khóa xe chị lấy rồi, nên em không lái xe về được đâu. Em cứ đi dọc theo con đường ngược hướng mũi xe ấy, sẽ về được. Vậy nhé, hẹn gặp lại em…Haruna ơi...]

- OSHIMA YUKO!!! Chị…

Chưa kịp nói hết câu, chị ấy đã tắt điện thoại. Chị nhớ đó, nhất định em bắt chị phải trả giá cho việc này. Ngay lúc này, một cảm giác bực tức như bị người khác điều khiển mình. Thật khó chịu! Tôi muốn biết vì sao chị ấy lại tự quyết định đưa tôi tới đây? Cầm điện thoại lên, điên cuồng gọi đến số máy Yuko, những gì tôi có thể nghe được chỉ là những âm thanh vô nghĩa:

- Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện thời không liên lạc được… [ Tút… tút…]

Tưởng chừng như tôi có thể bóp nát được điện thoại. Hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc khi đột nhiên bị người bạn thân thiết nhất quăng tới một nơi như thế này.

Nén cơn tức giận và cảm giác bị bỏ rơi trong lòng xuống, tạm gác chuyện chị ấy qua một bên vậy. Dù gì bây giờ trời cũng đã khuya rồi, tiếp tục nán lại trong xe cũng không phải là cách hay. Thà rằng chịu khó đi bộ rồi tìm một nhà nghỉ ven đường nào đó, còn tốt hơn phải ngủ bụi trong xe một mình. Nghĩ vậy, tôi với tay lấy chiếc áo khoác, mở cửa xe bước ra bên ngoài. Lại một lần nữa, làn gió mang theo vị của biển khẽ chạm vào môi, thật mặn.

Bước theo con đường thẳng phía trước, bên phải là bờ biển trải dài, trong bóng đêm, biển cả như thể một tấm lụa nhung đen huyền đang phất phơ cùng gió trời. Hướng ánh mắt về màn đêm kia, có cái gì đó như đang níu lấy bước chân tôi, tựa người vào dãy rào chắn trên đường, say đắm ngắm nhìn tấm lụa huyền bí kia như muốn tìm hiểu hết những bí ẩn mà mà nó đang nắm giữ. Biển rộng gấp trăm lần so với những gì tôi đã từng tưởng tượng. Tôi có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng vào trong đó vậy. Tiếng sóng có lúc dội lại ầm ầm nhưng cũng có lúc con sóng khẽ vỗ bờ tạo ra những âm thanh rất nhỏ tựa như lời thì thầm bên tai. Phải chăng khi sóng cuộn trào nghĩa là đang thay thế cho những nốt nhạc cao, còn khi sóng hiền hòa lăn tăn nghĩa là đang trình diễn những nốt thấp? Có thể như thế được sao? Bật cười với những suy nghĩ ngây ngốc của mình. Đã lâu lắm rồi tôi không còn nghe thấy những gì được gọi là “bản giao hưởng của biển” cả. Suốt mười năm nay, tôi gần như quên sạch tất cả mọi thứ. Có những lúc tôi mơ hồ nhớ rằng ngày xưa mình có cách hưởng thụ tiếng sống biển rất thú vị kia, chứ không phải những âm thanh tẻ nhạt như thế này.

Tựa cằm lên hai cánh tay, nhắm mắt lại, những cơn gió đêm tiếp tục lướt qua gương mặt. Cảm giác lắng đọng lại sẽ như thế nào nhỉ? Tôi đang thử cho mình một cơ hội, liệu có thể nghe lại giai điệu đã bị lãng quên kia hay không?

Rì rào…

Rì rào…Rì rào


Những con sóng vẫn cứ lặng lẽ vỗ bờ, âm thanh lặp đi lặp lại một cách đều đặn. Tất cả những gì tôi có thể nghe được chỉ có như thế mà thôi. Bất giác nở nụ cười như thể lạc vào màn đêm tối kia vậy. Vì sao không thể cảm nhận được nhỉ? Phải chăng trong lòng tôi đang có một bức tường ngăn cách? Liệu có nên bỏ xuống?

Tiếp tục quay người bước đi, cảm giác hôm nay thật lạ. Một khi lâu ngày trở về nơi chốn cũ sẽ tạo cho người ta tâm trạng như thế? Lúc này đây tôi nghĩ những kế hoạch, những dự tính của tương lai đã bị gác bỏ qua một bên rồi. Những cảm xúc trong lòng, những kí ức đã và đang bắt đầu trỗi dậy xâm chiếm tâm hồn tôi. Mỗi một bước đi, mỗi một kỉ niệm về tháng ngày xa xưa chợt hiện về. Ban đầu thì mờ nhạt tựa như màn đêm bên ngoài kia vậy, sau đó những gam màu tối dần hình thành nên những đường nét, hình khối và màu sắc để tái hiện lại mọi thứ. Gợi lại trong tôi những kỉ niệm ngày xa xưa, những kí ức mà tôi ngỡ mình đã quên đi mất rồi.


Rảo bước hết khúc quanh, trước mắt tôi là một thị trấn nhỏ, những ngôi nhà nằm cách xa nhau, xen lẫn với cây cỏ ven đường. Dù rất tối, nhưng tôi có thể thấy được phía xa xa, núp sau những ngôi nhà đã có phần cũ kĩ là một cánh rừng già bao phủ trên ngọn đồi. Thật quen thuộc, mọi thứ hầu như chẳng thay đổi gì nhiều. Trong phút chốc, nhịp tim như trở nên gấp gáp hơn. Bước đi thêm vài bước, cho đến khi nhìn thấy ngọn hải đăng nằm ở phía cuối con đường kia, một cảm xúc mạnh mẽ chợt trào dâng. Những kí ức tiếp tục tuôn trào trở về như một dòng thác lũ, dù có muốn tìm mọi cách ngăn chặn như thế nào cũng vô ích. Bản thân chỉ còn biết để mặc cho dòng cảm xúc ấy cuốn trôi đi mà thôi. Thật ấm áp nhưng cũng thật lạnh buốt.

Kí ức khi tái hiện lại có làm cho người ta nhìn thấy những ảo giác không nhỉ? Tôi nghĩ mình lại tiếp tục rơi vào những cơn mộng ảo kéo dài nữa rồi. Khung cảnh thật tại trước mắt như có chút nhòe đi, thật mờ mịt. Ngẩng đầu lên nhìn về hướng xa, tôi chỉ thấy được hình ảnh của hai đứa nhóc đang trở về từ ngọn hải đăng kia, mười ngón tay đan chặt vào nhau, nụ cười luôn túc trực trên môi. Vì điều gì mà lại vui đến như thế? Nhóc con đi trước trông có vẻ lùn hơn cô bạn phía sau. Dù thế nhóc vẫn cố chấp đeo trên đầu một chiếc nơ màu hồng thật to. Trong khi vẻ ngoài của nhóc có vẻ mạnh mẽ như thế mà lại phối màu thế kia thì trông không có hợp lắm đâu.

Bước lại gần hai nhóc hơn cho đến khi chúng tôi giáp mặt nhau. Thật sự rất muốn nắm giữ hai cô bé ấy lại, vì lẽ gì hai em có thể vui đến như vậy? Đưa tay về phía trước tưởng chừng như có thể chặng lại bước chân của hai nhóc. Thế nhưng những gì tôi có thể cảm nhận cũng chỉ là sự lạnh lẽo của làn không khí bên ngoài mà thôi. Hình ảnh ấy bước xuyên qua người tôi rất nhanh như thể một cơn gió vậy, không gì có thể ngăn cản được.

Nhanh chóng quay người lại nhìn theo, tôi chỉ kịp nhìn thấy hai nhóc rẽ vào thị trấn, bóng lưng ngày càng mờ dần cho đến khi biến mất. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy chính là nụ cười của cô bạn đi sau. Trong vòng tay của cô nhóc lùn đó, bé con với nụ cười nhăn mũi kia trông thật hạnh phúc. Nụ cười của cô bé thật làm người khác có cảm giác không muốn rời mắt đi.

Tôi vô thức bước đi theo, có gì đó rất lạ, một cảm giác không làm chủ được bản thân. Đây không phải là con đường về nhà, lí trí không cho phép đi tiếp, nhưng trái tim lại khiến cho bước chân ngày một vội vã hơn. Tôi đang khẩn trương sao? Cuối con đường này liệu sẽ là gì đây? Không cần nghe câu trả lời, từ sâu thẳm trong tim tôi đã biết đáp án là gì mất rồi.

Bước chậm lại cho đến khi ngừng hẳn ở cuối con phố, xoay người về bên trái, hình ảnh trong trí nhớ giờ đã trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Những hình ảnh của thực tại bắt đầu xuất hiện trở lại. Trước mắt là một ngôi nhà, nơi ở khi xưa của gia đình tôi. Xem ra vị chủ dọn đến sau đã không có ý định thay đổi kiến trúc vốn có của nó. Những bức tường mang trong mình màu xanh rêu đặc trưng, dù rằng màu sắc đã phai đi nhiều. Khoảng sân trống trước kia thì nay đã được bao bọc bằng hàng rào được tạo thành từ những bụi dây leo. Dường như nơi đây đã thiếu mất đi một thứ quan trọng thì phải?

Trước kia ở gốc phải sân có một cây đào, thân cây phát triển cao vươn mình đến tầng một của ngôi nhà. Nếu tôi nhớ không lầm, ngày trước mỗi khi đêm xuống, ánh đèn đường rọi vào cây đào, làm tạo ra những vệt bóng mờ in lên khung cửa sổ căn phòng ngủ của tôi. Những bóng mờ đó lại có lúc làm cho tôi khiếp sợ đó, tưởng tượng những vệt bóng đó như đang biến hình thành những hình dạng quái vật to lớn. Chúng sẽ tìm cách phá vỡ lớp cửa kính rồi chui vào căn phòng của tôi. Nghĩ có nhiêu đó thôi mà tôi lại trùm chăn run cầm cập suốt nguyên đêm dài. Thật trẻ con nhỉ?

Một cơn gió mạnh đột ngột thổi đến làm tôi phải vội xoay người đi. Gió thổi làm cho tóc rối tung, che phủ trước mặt. Tôi ngước mặt lên, lấy tay vén vội những lọn tóc rối bời. “Hơ~”. Dải âm thanh nhỏ bất chợt thoát ra nơi khóe miệng khi ngước nhìn thấy bầu trời về đêm. Thật đẹp. Hôm nay tôi thật dễ xúc động trước mọi thứ nhỉ? Chẳng phải ngày nào cũng có thể nhìn thấy cảnh về đêm hay sao? Thế nhưng hôm nay nó lại mang trong mình một sự thu hút rất riêng, rất đặc biệt. Những ngôi sao sáng lấp lánh như đang ẩn chứa một vẻ tươi vui, tinh nghịch để chiếu sáng cho bầu trời đen mờ mịt kia. Xuất hiện ở phía đối diện ngôi nhà, một ngôi sao đang chiếu một thứ ánh sáng rực rỡ, đầy mị hoặc. Ngôi sao ấy đã nhanh chóng thu hút được tầm nhìn của tôi: “Sao băng…?

Sao băng đang lướt đi rất nhanh hướng về ngôi nhà. Những gì tôi có thể nhìn thấy chỉ là một vệt sáng trắng pha lẫn chút màu xanh nhạt. Ngôi sao lặng lẽ ánh lên những tia sáng cuối cùng trước khi khuất hẳn sau ngôi nhà.

A~~~” Lấy tay ôm đầu. Lại nữa rồi, những hình ảnh trước mắt trong phút chốc như mất đi những màu sắc vốn có của nó. Thay vào đó những hình ảnh trắng đen bắt đầu xuất hiện và có sự biến đổi. Giàn dây leo màu xanh kia đang dần được thay đổi bằng một sắc màu hồng nhạt của hoa hồng. Ở góc phải sân vốn dĩ trống rỗng kia giờ đây lại xuất hiện một thân cây đào to. Trên cây chỉ còn lại lá cây màu xanh bé nhỏ, những cánh hoa đã rụng hết từ lâu. Ẩn mình phía sau những tán cây khẳng khiêu kia, một bé gái đang tựa mình vào lan can trên lầu một, hướng ánh mắt về phía xa…






[…



- Minami tớ muốn cậu lập tức xuất hiện ngay cho tớ!

Atsuko gần như là ra lệnh bằng giọng nói đầy ấm ức. Chẳng là hôm nay cô nàng Minami nổi hứng muốn đưa Atsuko đi đến một nơi nào đó. Chuyến đi này kể ra thì có một chút khác biệt, đó là đi vào ban đêm. Điều này thì có gì lạ? Vâng, đối với những đứa trẻ khác thì không có gì lạ cả, nhưng đối với Atsuko lại là một việc hoàn toàn rất-xa-lạ. Trước giờ cô bé không có thói quen ra ngoài khi mặt trời đã khuất bóng, hơn thế nữa Atsuko không có nhiều bạn. Chính vì lẽ đó nên lần đi này là một trãi nghiệm đầu tiên của cô bé.

Háo hức mong đợi như vậy mà bạn lùn kia mãi vẫn chưa đến. Đợi năm, mười phút thì còn có thể nhưng vấn đề là đợi gần ba tiếng đồng hồ rồi đó. Cô nàng Minami kia có biết tâm trạng của bạn nhỏ Atsuko này không mà lại đến trễ đến như vậy? Việc chờ đợi của Atsuko có thể nói đã đạt tới rất nhiều cảm xúc khác nhau. Ban đầu là mong ngóng, hồi hợp, kế đến chuyển qua bực tức còn hứa trong lòng là nghỉ chơi với Minami nữa chứ. Nhưng đến cuối cùng là lo lắng, thật sự rất lo đó. Minami không phải người có thói quen đến muộn như vậy, lúc nào cũng là người ấy đến chỗ hẹn trước. Liệu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy không nhỉ? Suy nghĩ như thế càng làm cho tâm trạng Atsuko thêm nôn nóng, cô bé đi qua đi lại quanh cửa phòng, ánh mắt không ngừng hướng về phía con đường, hi vọng sẽ thấy dáng hình nhỏ nhắn xuất hiện.

Đến lúc tưởng chừng như không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Lan can bằng gỗ cũng bị cô nàng cào xước gần hết rồi. Bỗng đâu xuất hiện một chiếc nơ nhỏ tung tăng từ xa vẫy gọi Atsuko. Có lẽ do nhìn thấy người đang đứng đợi mình nên tốc độ di chuyển của nơ-hồng-lùn-tịt ngày càng nhanh hơn. Thoáng chốc đã đứng dưới sân nhà Atsuko, cố nên hơi thở gấp, Minami vẫy gọi:

- Atsuko ơi… tớ đến rồi nè…

- Hứ! Không quen cậu – Atsuko quay mặt sang hướng khác, ra chiều như không muốn nhìn cái người đang ở bên dưới nhà.

- Tớ nè, Minami đây. – Cô nàng ngây thơ cứ tưởng rằng do ánh đèn mờ nên Atsuko mới không nhận ra, nên bạn lùn lại càng ra sức hét to cho cô bạn đứng trên nghe.

- Cậu đến trễ! Giận! Không quen cậu!

Đáp lại gương mặt đang phấn khởi kia chính là giọng nói lạnh lùng run cả người. Minami lúc này chỉ biết chuyển từ nụ cười tươi tắn sang giọng cười hề hề ngây ngốc, nụ cười điển hình khi bối rối của bạn. Im lặng, một sự tĩnh lặng kéo dài đến nghẹt thở. Minami thật sự không biết làm sao hết, Atsuko đại nhân đang rất giận kìa. Sau một hồi đi tới đi lui, mắt không ngừng quan sát biểu hiện của người phía trên, Minami quyết định lên tiếng bằng một giọng hết sức thành khẩn.

- Atsuko khoan giận mà…Thật ra tớ đến trễ là có lí do á, tớ muốn cho cậu thấy một sự bất ngờ nhỏ. Trước khi giận tớ, xuống đây cùng tớ đến một nơi nhé, sau đó cậu quyết định muốn giận, muốn gì cũng được hết.

- Hừm, để suy nghĩ lại…

Atsuko đáp trả lại với giọng nói cứ như là “vì nể tình cậu nên tui mới miễn cưỡng chấp nhận ấy nhá”. Nói rồi, cô nàng lẳng lặng bước vô trong nhà, để đi xuống.

Khi thấy Atsuko bước vô nhà, nét mặt Minami giãn ra phần nào, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cậu ấy không giận dai, nếu không sẽ bỏ lỡ công sức chuẩn bị của cô bạn lùn. Cơ mà hình như ngôi sao may mắn của bạn lùn hôm nay cũng bận đi chơi rồi thì phải? Atsuko vừa trở vào trong chưa được bao lâu đã vội vàng tung cửa chạy ra lại chỗ cũ, đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng nức nở:

- Minami…Tớ không thể đi được… Cửa nhà bị khóa mất rồi…hức…hức

- Hả???

Cả hai nhìn nhau đắm đuối, vâng nhìn nhau rất lâu theo đúng nghĩa của từ “nhìn”. Mãi một lúc sau Minami mới có thể thốt lên được câu hỏi: “Sao lại khóa?” Việc này có thể được giải thích như sau. Chẳng là hôm nay ba mẹ của Atsuko có công việc nên phải đi. Trước khi đi, mẹ có ghé qua phòng dặn dò Atsuko đôi điều rồi hỏi có cần khóa cửa nhà lại không? Mà bạn Atsuko từ chiều tới giờ tâm trạng cứ lâng lâng trên mây, mẹ bạn ấy nói gì, bạn ấy cũng gật gật như một cái máy, đơn giản là vì tâm trí bạn ấy lúc đó đang hướng tới cái người tên là Minami. Mẹ Atsuko cũng đoán thấy biểu hiện khác lạ của con gái mình, nên bà quyết định tốt nhất là khóa cửa lại cho chắc ăn. Rồi đó, nguyên nhân là như vậy đó. Và điều quan trọng cần phải giải quyết bây giờ là làm-sao-đi-chơi?

- Atsuko, xuống đây với tớ. – Cuối cùng Minami cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng cũng như muốn cho cô nàng trên kia dừng việc khóc thúc thít lại.

- Xuống bằng niềm tin à?- Khó khăn lắm cô nàng mới kiềm lại nước mắt tủi hận trong lòng, sau khi nghe cô bạn bên dưới nói xong tự dưng lại muốn bật khóc lớn hơn nữa. Làm sao có thể xuống đây, dù sao cô cũng đứng ở lầu một đó nha, nhìn xuống cũng chẳng thấp tí nào hết.

- Cậu thấy những bụi dây leo bên dưới lan can kia không? Cậu tựa vào đó rồi bước chân qua cây đào phía bên này. Tớ ở bên dưới sẽ đỡ cậu. – Minami giải thích, cô nói bằng một giọng chắc chắn, đồng thời dang rộng vòng tay mình ra như đang sẵn sàng đón chờ một người nào đó.

- Nhưng… tớ sợ.

- Đừng sợ, có tớ ở dưới đây rồi. – Giọng chắc nịch, gật đầu một cái ra chiều rất ư là đảm bảo.

Thấy biểu hiện của Minami, Atsuko phần nào an tâm. Cô bé bắt đầu tiến đến lan can để leo ra ngoài. Khi vừa bước được một chân qua lan can, cô bé chợt khựng lại, đỏ mặt nói:

- Cậu không được nhìn lên… Tớ đang mặc váy…

Đúng là không ngoài dự đoán của Atsuko, vừa nói xong liền phát hiện người bên dưới nhìn lên trên, đã vậy trong miệng còn khuyến mãi thêm một dãi âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho người trên nghe thấy: “Dâu… tây à”. Trông thấy cái vẻ mặt nghiêng nghiêng đầy mờ mịt của kẻ bên dưới mà bạn đứng bên trên chỉ biết mím chặt môi, dùng một trăm phần trăm công lực ra sức thét lớn:

- MINAMI!!!

- Hở…? – Bước đầu quay về thực tại.

- Nhìn gì đó? – Atsuko giọng không kiềm nổi tức giận.

- Rừng-dâu-tây… - Rất là ngây ngốc trả lời, chắc phải bầu cho bạn lùn giải thưởng “người chân thật của năm” quá.

Atsuko: “…” im lặng, trong phút chốc không nói nên lời. Vẻ mặt đột nhiên biến sắc, đanh lại rồi hùng hồn tuyên án:

- Cậu còn nhìn lên đây nữa tớ thề sẽ tuyệt giao với cậu. Mỗi ngày sẽ mang một bịch kẹo cà chua do tớ đặc chế và bắt cậu ăn tới nghẹt thở mới thôi!

- Nhưng…

- Nhưng nhị gì? – Atsuko nhìn chằm chằm người bên dưới như muốn nói, cậu thử nói thêm một câu dư thừa nào nữa đi, tớ thề sẽ “làm gỏi” cậu.

- Nhưng… không nhìn thì làm sao đỡ được cậu. – Cô bạn lùn bối rối nói, xem ra lúc này bạn ấy mới thực sự hiểu được vấn đề.

Nghe xong câu nói bạn lùn, Atsuko trầm ngâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô nhóc mới phán tiếp:

- Vậy cho cậu nhìn, nhưng không được nhớ, không được suy diễn lung tung. Nếu không đừng trách tớ.

- Oh…Uhm… =.=” – Gương mặt bạn Minami rất là không đồng tình luôn, làm gì có cái thể loại nhìn mà không nhớ được. Hơn nữa cái cảnh tượng kia bảo đảm sẽ in rất sâu vào tâm trí nữa là đằng khác. Minami muốn nói thêm nhưng lại thôi, nói ra sợ bạn trên kia nổi trận lôi đình lên lại đem cô nàng lùn đi làm nước sốt cà chua thật thì nguy.

Sau khi nói xong, Atsuko tiếp tục hành trình “trốn nhà” của mình. Cô nàng bước hai chân qua bên ngoài hành lan, sau đó đặt chân phải cẩn thận lên một nhánh cây đào to khỏe trước mặt. Hai tay giữ chặt những bụi dây leo để làm điểm tựa. Khi đã chắc chắn nhánh cây đào kia có đủ khả năng chịu lực, Atsuko mới từ từ bỏ tay ra khỏi bụi dây leo, chầm chậm cúi người xuống tựa lên cây đào. Rồi nương theo đó, tìm những nhánh đào thấp hơn ở phía dưới leo xuống.

Cứ theo đà đó, cô bé đã gần xuống tới mặt đất, khi chỉ còn cách một khoảng ngắn nữa, bỗng nhiên một âm thanh vang lên khô khốc: “Rắc”. Nhánh cây yếu ớt kia đột nhiên gãy đôi, làm cho Atsuko bị mất thăng bằng và điểm tựa ngã nhào về phía trước. Diễn tả thì chậm nhưng sự việc lại xảy ra rất nhanh. Minami đang đứng ngây ngốc, khi nghe tiếng nhánh cây gãy, lập tức nhào người tới tóm chặt lấy thân người từ trên rơi xuống.

Tiếp đến là hàng loạt âm thanh: “Soạt” “Bịch” “Rầm”

- A~~~ - Âm thanh khi hai người cùng la lên.

Mặc dù rất tận lực giúp đỡ, thế nhưng vóc dáng của bạn lùn vốn dĩ nhỏ nhắn hơn nên không thể nào giúp bạn mình đứng vững lại. Kết cục là cả hai mất đà, nằm đo lưng trên mặt đất. Mà tuy hai người ngã nhưng chỉ có một người mới đáng lo ngại. Bởi vì bạn Minami rất hào hiệp đã dang rộng vòng tay hứng trọn lấy nàng Atsuko vào trong lòng. Khi té xuống, mọi nỗi đau, mọi thương tổn xem như bạn lùn “hưởng” trọn hết, nhường phần cho Atsuko nằm gọn trên chiếc “nệm người” Minami. Còn phần của bạn nhỏ Atsuko rất là êm ái theo đúng nghĩa của từ “êm”. Atsuko được ôm trong vòng tay Minami nên không có chút nào gọi là đau đớn hết á, có thể nói là rất êm nữa là. Có vẻ như cảm giác quá thoải mái nên khi té xuống, bạn Atsuko còn tranh thủ nhún nhún thêm mấy cái để thử độ “đàn hồi” của người nằm dưới. Thiệt là “sung sướng” cho bạn nằm bên dưới.

- Minami, cậu không sao chứ? – Sau khi tận hưởng cảm giác êm ái của người bên dưới, Atsuko mới chợt nhớ tới bạn lùn của mình. Cô vội đứng dậy xem tình hình của ai kia.

- Tớ… không… sao… hức hức. – Miệng thì nói không sao, nhưng giọng nói gần như không có chút hơi.

Atsuko nắm lấy tay Minami, giúp bạn mình đứng dậy. Minami không ngừng nhăn mặt, lấy tay xoa xoa sau lưng. “ Cậu đau ở lưng hả? Để tớ xem nào.” Cô bạn Atsuko giọng hết sức ân cần hỏi thăm, thiếu chút nữa là chạy ra sau lưng bạn kia rồi kéo áo lên xem mất rồi.

- Được rồi mà, không sao đâu. – Cô bạn lùn nói để làm xao lãng ai kia, không thôi Atsuko lại nổi hứng lật áo mình lên thật thì nguy. =.=”

- Có thật không? – Vừa nói, Atsuko vừa giúp Minami phủi lớp cát dính trên người.

- Thật mà, giờ tụi mình đi thôi.

- Uhm…

Nói rồi, hai đứa trẻ lại đan chặt mười ngón tay vào nhau, tiến về phía trước.






Hết phần 1.


4 nhận xét:

Takachan nói...

Yà hú....chap mới ....chap mới....hay qá au ơi.....arigatou au nhju ngar ^^ thươg au nhat a. Mà ko pk Yuu vs Nyan tjnh làm ji đâyta.... Tạj sao lạj chở Acchan về đây nhỉ...phảj chăng Taka đag ở đây thủ sẵn chờ ta ???

Ginny nói...

Hì, không ngờ bạn nhanh tay như vậy. ^^

Chap này mình chia làm hai phần, phần kia đang edit. Ngày mai sau khi edit xong sẽ post lên ivn một thể luôn.

Cảm ơn đã ghé thăm tệ xá của mình nha ♥

Về việc Taka có thủ ở đó chờ không thì... ngày mai sẽ rõ :)

Takachan nói...

Hjhj có nhanh tay gì đâu a *ngạj ngùng * . Ủa post lên ivn là ji zạ au ????. Mà au hứa lèo a. Hnay là 29 rồj a. Sao ko thấy chap mớj or phần mớj a TToTT

Ginny nói...

Mình post phần mới ngay ngày hôm sau rồi cơ mà *ngơ ngác ngó*
IVN là idol48vn đó a~ ( ;´Д`)」

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.