Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

[Fic] Trở về nơi bắt đầu? Chap 1





Chap 1







Một chiều mùa hạ, trên bãi biển vắng người.




- Cậu không thấy ngồi một mình buồn lắm sao?

Giọng nói trong trẻo của một ai đó bất chợt đưa tôi trở về với thực tại. Vuốt những lọn tóc đang che phủ trước mặt, tôi ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói vừa rồi.

Trước mặt tôi là một cô bé chạc khoảng 12 tuổi, bằng tuổi tôi. Cậu bạn ấy khoác trên mình bộ trang phục trông có vẻ nam tính, mái tóc đuôi ngựa được buột cao bằng một chiếc nơ hồng.

- Cậu không phiền khi mình ngồi đây chứ?

Cậu ấy tiếp tục tiến lại gần tôi, nở nụ cười trên môi làm hé lộ hai lúm đồng tiền trên má.

- Dĩ nhiên là có!




Tôi nhìn cậu ấy với vẻ mặt nhăn nhó, đồng thời đưa hai tay đang chéo lại với nhau như thể muốn cảnh báo: “Cậu không được đến gần tôi.Đây là thế giới riêng của tôi và cậu không được phép bước vào.”

Thật sự mà nói, tôi là một đứa trẻ như vậy đấy. Mẹ vẫn thường nói với tôi: “Nếu con cứ thu mình với mọi người như vậy mãi thì con sẽ không bao giờ có được một người bạn nào đâu! Con phải cởi mở hơn và học cách hòa đồng với mọi người xung quanh đi!”. Tôi biết mẹ nói như thế vì muốn tốt cho tôi. Nhưng không thể, tôi không cách nào nói chuyện được với bạn bè trong lớp. Tôi luôn thu mình vào một góc, sống trong thế giới của riêng tôi, nơi mà tôi thật sự cảm thấy an toàn. Có lẽ chính vì điều đó nên tôi, một cô bé 12 tuổi, vẫn không có một người bạn nào cả.

Ban đầu mọi người cũng cố gắng để bắt chuyện với tôi, nhưng dần thì họ cũng cảm thấy chán nản. Tôi rất muốn chơi đùa với mọi người, nhưng bản tính nhút nhát, rụt rè của tôi không cho phép tôi làm được như thế. Và rồi tôi cảm thấy mình như một “quái nhân” thật sự, bạn bè trong lớp không còn muốn tiếp xúc với tôi. Có lẽ các bạn ấy nghĩ rằng tôi là một cô tiểu thư kiêu kì, không muốn chơi với những thường dân, nên mọi người đã để cho tôi được “tự do cô lập bản thân” theo ý tôi muốn.

Bây giờ đến cả việc đến lớp tôi cũng cảm thấy ngột ngạt, mọi người luôn dành cho tôi những ánh mắt khó chịu, như thể tôi không thuộc về nơi đây. Tôi đã trở thành một nhân vật tiêu biểu cho người khác bắt nạt và trêu chọc theo cách họ muốn. Có lẽ vì tôi không phản kháng lại, hay nói đúng hơn là tôi không biết chống trả lại như thế nào.

Mỗi ngày tôi luôn ra đây, một bãi biển vắng người qua lại, một thế giới riêng của tôi. Mẹ vẫn nói với tôi thay vì cứ ra đây rồi ngồi tự kỉ một mình, sao tôi lại không dùng thời gian mà đi đâu đó chơi với các bạn? Có thể họ sẽ có cái nhìn khác về tôi? Nhưng tôi vẫn thích cảm giác ở đây hơn, thật diệu dàng và quen thuộc, một nơi chốn thanh bình có thể mở rộng vòng tay với một người như tôi.
Nơi mà tôi có thể ngắm ánh hoàng hôn cuối ngày đang lặng lẽ chiếu thứ ánh sáng màu cam rực rỡ lên mặt nước biển. Nơi mà tôi có thể cảm nhận được không gian của riêng tôi, được lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ, từng con sóng nhấp nhô trên mặt biển như tạo nên những nốt nhạc tuyệt diệu. Lúc thì nhẹ nhàng trầm lắng, những cơn sóng lăn tăn trên mặt nước. Lúc thì cao trào cùng với những cơn gió tinh nghịch tạo thành những cơn sóng cao cuồn cuộn. Thật là một bản nhạc tuyệt vời của biển cả. Tôi đang cảm nhận hương vị mặn nồng của biển theo làn gió nhẹ nhàng chạm vào gương mặt tôi, một cảm giác rất tuyệt, tôi không muốn ai phá hỏng nó cả, dù người đó có là ai đi chăng nữa.

- Cậu không cho mình ngồi sao? Nhưng mình vẫn cứ ngồi đó.

Thật đáng ghét, cậu ta vẫn bước đến ngồi xuống bên cạnh tôi, mặc cho tôi đang nhìn cậu ấy với vẻ mặt hết sức khó chịu.

- Tôi đã nói là cậu đang làm phiền tôi mà. – Tôi gắt giọng với cậu ấy.

- Cậu luôn khó chịu như vậy sao?

Cậu ta vẫn nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi.

- Ừ, tôi là người như vậy! Cậu vừa phá hỏng không gian tuyệt vời nhất trong ngày của tôi đó. Cậu thật đáng ghét!

Tôi không muốn nói thêm lời nào. Tôi đứng dậy, quyết định bỏ đi. Nơi đây, lãnh địa của tôi, vừa bị cái người “nơ hồng lùn tịt” kia (ừ thì tôi chưa biết tên cậu ta) chiếm mất.

- Cậu định đi đâu vậy? Bản nhạc giao hưởng của biển vẫn chưa kết thúc mà?

Tôi quay người lại nhìn cậu ấy.

- Cậu vừa nói gì cơ?

- Bản nhạc giao hưởng của biển.

“Nơ hồng lùn tịt” nhìn tôi, cậu ấy cười, một nụ cười đẹp nhất mà tôi lần đầu tiên được nhìn thấy. Tôi không nghe lầm chứ? Có người hiểu được bản nhạc này sao? Tôi cứ đứng yên đó ngây ngốc nhìn cậu ấy.

- Cậu nghe thấy giai điệu ấy sao?

Ánh mắt chúng tôi giao nhau rất lâu. Có thể là cái nhìn mà mãi mãi về sau tôi sẽ không bao giờ quên được. Một người đặc biệt đang xuất hiện trước mặt tôi. Nụ cười của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy như có một sức hút mãnh liệt với tôi. Lần đầu tiên tôi có cảm giác ai đó vừa chạm vào được những khoảng tối trong tâm hồn tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy có một nhịp đập khác đang đồng điệu cùng tôi để lắng nghe bài hát của thiên nhiên. Lần đầu tiên tôi nghĩ rằng mình đã tìm thấy một ai đó có thể hiểu được con người tôi.

- Phải, rất tuyệt mà.

Từ giây phút ấy tôi không thể làm lơ người con gái ấy được nữa…












Mười năm sau




♪ Anata no migikata watashi no atama wo katamukete chokon to nosetara....♪

- Moshi Moshi, em nghe đây Yuuchan.

- Em lại trốn về trước rồi phải không? Hôm nay là buổi quay phim cuối cùng nên mọi người đang tổ chức liên hoan. Vậy mà em nỡ lòng nào bỏ chị để về trước đó hả?

[…Yuko vô đây uống nữa đi nào…Dô dô…]

Khỏi cần hỏi tôi cũng có thể đoán được Yuko đang bị nhóm người Mariko và Miichan lôi kéo vào chầu nhậu thâu đêm suốt sáng.

- Xin lỗi chị, vì em thấy hơi mệt nên mới về sớm. Bộ phim do hai chị em chúng ta cùng đảm nhận vai chính đã hoàn thành rồi. Nay mai còn phải đi quảng cáo nữa đó. Chị nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Bye bye chị.

- Nè nè, em đừng có gác máy…. […tút tút tút…]


Cuộc gọi của Yuko đã đánh thức tôi dậy, tôi bất giác nhìn ra cửa sổ của tàu điện. Bên ngoài cửa kính, bầu trời dày đặc mây, những giọt nước tới tấp rơi xuống, khung cảnh bên ngoài nhòe dần đi. Thế nhưng trong làn nước dày đặc đó tôi đã thấy một thứ ánh sáng mờ nhạt, sắc màu hồng phai của hoa anh đào trong cơn mưa. Cơn mưa mùa hè đã đến rồi, khẽ thở dài, tôi ngồi thừ người, thả hồn theo những giọt nước lăn dài bên ngoài khung cửa.

Hôm nay, tôi có buổi quay phim ngay tại quê nhà của mình, tỉnh Chiba. Cảnh cuối của bộ phim sẽ được quay trên bãi biển. Không biết là trùng hợp hay ngẫu nhiên mà đạo diễn của bộ phim lại chọn cảnh ở nơi đó – một thời từng là lãnh địa của tôi.

Đã lâu lắm rồi, tôi không cho phép bản thân mình nhớ về nơi ấy. Những kí ức, những việc đã xảy ra trong quá khứ tôi đã thu dọn tất cả vào một chiếc hộp, rồi chôn sâu xuống tận đáy lòng. Tôi không muốn nhớ lại khoảng thời gian khi tôi mười hai tuổi nữa, chẳng có một kí ức nào tốt đẹp hết. Thật khó khăn khi tưởng tượng bản thân mình phải trở về làm một đứa trẻ cô độc, suốt ngày chỉ biết chui rúc vào lớp vỏ bọc của mình. Toàn những trò bắt nạt, không bạn thân, không ai đáng tin cậy, kể cả cậu ấy – người mà tôi từng cho là định mệnh đời mình.

Vậy mà hôm nay tôi lại phải trở về. Tôi chỉ muốn hoàn thành công việc cho thật nhanh để rời khỏi đó. Tôi sợ, chỉ một chút sơ xuất thôi thì những kí ức xưa kia sẽ nhanh chóng tìm đường len lỏi vào tâm trí. Tôi không muốn. Tôi không muốn nhìn lại con người trước kia của mình, dù chỉ trong giây lát.

Chuyến xe điện đã đến trạm dừng. Bước xuống xe, hôm nay tôi muốn đi bộ. Phải thật tỉnh táo lại nào!
Cơn mưa khi nãy đã tạnh hẳn, bầu trời đã chuyển dần về đêm. Ánh đèn hai bên đường tỏa thứ ánh sáng màu hoàng kim xuống đường. Dòng người qua lại tấp nập, hòa lẫn trong khung cảnh xa hoa, tráng lệ của thành phố với những tòa nhà cao chọc trời, những biển hiệu quảng cáo đầy màu sắc.

Nhìn khung cảnh xung quanh mình, tôi như được kéo ra khỏi tâm trạng u ám vừa rồi. Phải! đây mới thật sự là tôi, một nữ diễn viên nổi tiếng. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được bản thân tôi đã thay đổi rất nhiều Ở trên đỉnh cao của sự nghiệp. Có đầy bạn bè xung quanh, những chàng trai sẵn sàng làm mọi thứ vì tôi, không phải lo lắng nhiều về vật chất. Chẳng phải tôi đang là một người rất hạnh phúc sao?

Vậy tâm trạng u ám vừa rồi là gì? Chắc hẳn tôi quá mệ mỏi khi phải làm việc nhiều mà thôi.Tôi tự cười với chính bản thân mình: “Maeda Atsuko mày đã suy nghĩ quá nhiều rồi đó.”



----------



Bước vào một quán bar sang trọng, chọn cho mình một chỗ ngồi kín đáo. Tôi muốn một không gian của riêng mình, không ai làm phiền đến.

Gọi cho mình một ly Cosmopolitan. Tôi từ từ thưởng thức thứ cocktail có màu đỏ nhạt. Nhấp một ngụm rượu, hương cam nồng lan tỏa trong mũi, lẫn vào trong đó một chút vị đắng dịu, chua chua, ngọt ngọt. Ly rượu cay nồng nhè nhẹ như đánh thức các giác quan của tôi.

Uống hết ly thứ ba, tôi bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc sôi động trong bar. Hoàn hảo, tất cả đang đi theo một quy trình rất tuyệt. Tôi đang thưởng thức cuộc sống của mình, tự thưởng cho bản thân mình sau những ngày làm việc vất vả. Bộ phim mà tôi và người chị thân thiết đảm nhận vai chính đã hoàn thành một cách tốt đẹp. Công việc của tôi đang rất thuận lợi.

Tôi tiếp tục lắc người theo tiếng nhạc.

Những nốt nhạc chậm rãi, sâu lắng, nhẹ nhàng len lỏi vào lòng người. Rồi đột ngột chuyển thành những nốt cao, réo rắt, cuộn trào như sóng biển…

Khoan!

Có gì đó không đúng!

Tôi vừa nghe thấy tiếng nhạc nào vậy? Đứng thẳng người dậy, bất giác nhìn sang xung quanh. Những âm thanh ồn ào của nơi đây tiếp tục đập vào tai tôi.

Nhưng có gì đó không phải. Trông phút chốc, tôi nghĩ là mình vừa thấy những cơn sóng nhỏ lăn tăn trên mặt nước, những bãi cát dài trắng muốt. Tôi có cảm giác như làn gió lạnh mang theo vị mặn của biển đang lướt qua làn da mình. Dường như vị mặn ấy còn đọng lại trong vòm mũi tôi…

Không! Tôi lắc mạnh đầu mình. Hình như tôi say mất rồi.

Nốc hết ly rượu trên tay. Tôi nhìn lại một lần nữa. Trước mắt tôi vẫn là những ánh đèn chập chờn đầy màu sắc, những người đang điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc xập xình. Vẫn là hình ảnh quen thuộc của một quán bar mà thôi.

Bị ảo giác mất rồi! Tôi lặng lẽ ngồi xuống ghế.

- Ta có thể ngồi ở đây không?

Tôi quay sang nhìn người vừa đến, đó là một người phụ nữ. Mái tóc cô ta buông dài được để gọn sang một bên, chiếc váy ngắn màu đỏ ôm sát người, trông cô ta rất xinh đẹp và quyến rũ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy có chút gì bí ẩn từ con người đó, đặc biệt là chiếc nhẫn thường lóe lên những ánh sáng kì lạ trên tay cô ta.

- Được thôi, nếu cô không ngại.

- Cô đang có tâm sự sao?

Người phụ nữ chống tay nhìn tôi cười với ánh mắt có chút lả lơi, tôi thật không thích những người thế này, nên cũng chẳng buồn đáp lại. Nhưng cô ta vẫn tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đó, đến khi tôi có chút khó chịu quay đi chỗ khác thì cô ta buông một tiếng cười nhẹ.

- Hì, ta đến đây để tìm cô đấy.

- Tìm tôi?

Tôi không giấu được sự ngạc nhiên và quay sang nhìn người đối diện. Trên mặt cô ta lại là nụ cười gợi tình ấy, tôi hơi nhăn mày, hỏi lại một cách lạnh lùng.

- Tại sao cô lại tìm tôi?

- Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi, trông thấy cô đang nhảy theo điệu nhạc, nhưng lại không giống vậy. Rồi ta lại vô tình đọc được những suy nghĩ của cô. Cô có vẻ mang nhiều tâm sự nhỉ? Cô đang muốn tìm lại người định mệnh của mình sao?

- Cô đang nói gì thế? Nhìn tôi giống một người như vậy lắm à?

- Chiếc nhẫn này nói cho ta biết điều đó.

Người phụ nữ vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, nó lại lóe sáng nhưng lần này là ánh sáng màu tím kì ảo. Tôi bắt đầu ngờ ngợ nhận ra rằng mình đang nói chuyện với ai, một thầy bói, hay một nhà ngoại cảm chăng? Tôi vốn không thích những điều mê tính nên cũng không giấu được ánh mắt xem thường của mình.

- Cô nói tôi mang nhiều tâm sự, nói tôi đang tìm kiếm người định mệnh. Vậy chắc cô cũng biết tôi nên làm thế nào để giải quyết những phiền muộn đó chứ nhỉ?

- Cô có thật sự muốn được ta giúp? Cô có dám đương đầu với nó không? Trong khi cô đang ra sức trốn chạy điều đó?

- Tôi phải trả cho cô bao nhiêu tiền để cô giúp tôi tìm ra một nửa của mình?

Tôi bật cười, giọng cười có chút mỉa mai, lại có chút cay đắng. Tôi tin cô ả sao? Chỉ là nói khoác thôi. Nếu tìm được thì có lẽ tôi và người ấy đã không xa thế này.

- Ta không lấy tiền của cô, nhưng cô phải tin ta.

Gương mặt người kia bỗng trở nên nghiêm túc, khiến không gian xung quanh tôi như đang tách ra khỏi cái không khí náo nhiệt của quán bar vậy, im lặng đến choáng ngợp. Nụ cười trên môi cô ta biến mất, cô ta nhìn tôi, một cái nhìn chăm chú như xoáy vào những ngõ ngách trong tâm trí tôi, làm cho tôi bất giác phải quay mặt đi. Tôi cố thở ra để lấy lại tinh thần.

- Vậy tôi sẽ phải tìm kiếm như thế nào?

- Giữ lấy đồng xu này, nó sẽ giúp cô. Hãy chắc rằng cô đã sẵn sàng để đối mặt với cái quá khứ mà cô đã cố tình lãng quên suốt bao nhiêu năm qua.

Tôi đưa tay cầm lấy đồng xu trước mặt. Một đồng xu màu bạc, trên mặt đồng xu có những hoa văn rất lạ, tôi không thể đoán ra đó là gì. Ánh đèn chiếu vào làm cho đồng xu phản lại một chút ánh sáng mờ nhạc, lung linh.

- Tôi phải giữ lấy nó à…

Tôi ngẩn mặt lên, cô ta đã biến đi đâu mất, nhanh như lúc xuất hiện vậy.

- Một người kì lạ.



----------




Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra với tôi. Tôi tính tiền xong liền trở ra ngoài, rời khỏi nơi huyên náo ấy.

Vừa rời khỏi quầy bar, tôi cảm thấy sáng khoái hơn khi được hít lấy làn không khí mát lạnh của trời đêm sau cơn mưa. Một chút cảm giác khoan khoái len lõi vào cõi lòng tôi. Ít ra thì bây giờ tôi đang cảm thấy dễ chịu.

Đưa đồng xu lên ngắm nghía

- Có thật là mi sẽ giúp ta tìm thấy định mệnh của đời ta không?

Tôi tự nói rồi lại tự cười một mình. Xem ra ở giữa thời đại nào rồi mà tôi còn tin vào phép màu nữa đó! Thật trẻ con!

Cất vội đồng xu vào túi, không biết bằng cách nào mà nó có thể trượt khỏi tay tôi, lăn dài trên con phố. Không lẽ tôi phải dí theo bắt nó lại sao? Tốn thời gian của tôi lắm. Lỡ như nó có phép màu thật thì sao? Không có chuyện ấy đâu. Tôi quay mặt đi, quyết định mặc kệ nó. Đúng lúc ấy lại có một giọng nói vang lên, một giọng nói làm cho nhịp tim tôi vô tình đập nhanh hơn.

- Đồng xu này của cậu sao?

- Vâng, cảm ơ…n…

Tôi nhận lại đồng xu một cách nhanh chóng. Định nhìn lên xem người nhặt giúp đồng xu ấy là ai, nhưng không thể. Ánh đèn đường chiếu thẳng vào sau lưng người ấy, làm xung quanh thân hình nhỏ bé kia ( ừ thì người đó lùn hơn tôi nên cho là bé bỏng đi) như thể được bao phủ bằng một thứ ánh sáng vàng nhạt, lung linh, mờ ảo. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi không nhìn rõ được gương mặt người ấy, nhưng tôi có thể chắc chắn đó là một cô gái.

- Không có chi!

Cô ấy đáp lời tôi bằng một ngữ điệu có phần vội vã, sau đó cô gái nhỏ ấy quay lưng bỏ đi rất nhanh. Tôi đứng ngây người ra đó, có cảm giác dường như chân tôi mọc rễ và bám sâu vào lòng đất lúc nào không hay nữa. Cô ấy vừa nói, một chất giọng rất quen thuộc, những thanh âm vừa xa lạ vừa rất quen thuộc như thể đã in đậm trong tâm trí tôi từ rất lâu. Đột nhiên trong đầu tôi như vang lên những giọng nói, những hình ảnh rất hỗn loạn, có cảm tưởng như những kí ức nào đó tôi đã quên lãng giờ đây lại trở về. Một cảm giác bồn chồn khó tả bắt đầu trào dâng như muốn sai khiến bản thân tôi phải làm một hành động. Tôi phải giữ người con gái đó lại, tôi không biết vì sao phải làm như vậy nhưng tôi biết nếu tôi không đi theo cô ấy thì tôi sẽ lại một lần nữa đánh mất thứ gì đó, một thứ rất quan trọng với tôi.

Bất giác, tôi có cảm tưởng như mình không còn điều khiển được bản thân nữa. Tôi vụt chạy theo bóng dáng của người con gái đó.

Tôi bước theo hình dáng nhỏ bé đang ở phía trước. Nhìn từ phía sau tôi chỉ thấy được phía trước mình là một cô nàng thật sự rất…lùn, cô mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, khoát ngoài áo da màu nâu. Buộc tóc đuôi ngựa, để lại một phần tóc được xõa ra, những lọn tóc màu nâu xoăn nhẹ ở đuôi. Ơn trời, nhờ cô ấy có mang một chiếc nơ to trên đỉnh đầu, nên tôi mới có thể xác định được vị trí của cô ấy giữa biển người đông đúc tại ngã tư đường.

Những bước chân ngày một gấp rút hơn, chỉ còn vài bước nữa thôi tôi có thể đuổi kịp cô ấy…

“ Pim Pim!!!”

Tiếng còi xe làm tôi chợt bừng tỉnh, tôi nhìn lại xung quanh mình.

- Ể, đèn đỏ à?

Tôi lảm nhảm những câu vô nghĩa, xuýt nữa tôi đã lao vào ngã tư đầy xe khi đang đèn đỏ mất rồi. Đứng lặng một lúc để lấy lại tinh thần. Tôi nhìn quanh một lượt mới chợt nhớ ra mục đích chính của mình là gì, tôi vội hướng ánh mắt nhìn sang bên kia đường…




Thình thịch…thình thịch…thình thịch…




Đã lâu rồi tôi quên mất phải nghe tiếng nhịp tim mình đập như thế nào.





Cô gái ấy đang đứng bên kia đường, đang nhìn tôi…





Một gương mặt quen thuộc, một ánh mắt quen thuộc, vẫn cái nhìn đó, cái nhìn mà tôi tưởng rằng cậu ấy có thể thấy được nội tâm của tôi…





Tôi đứng lặng yên, không hề chớp mắt vì tôi sợ rằng cậu ấy sẽ lại biến mất nữa. Dường như không còn là chính mình, tôi khẽ đưa tay về phía trước. Mọi khung cảnh trước mắt tôi như thể nhòe dần đi. Dòng người qua lại không còn một ai cả, không còn tiếng còi xe huyên náo, không còn những tiếng nói chuyện, những âm thanh hỗn tạp, những bước chân…Tất cả thế giới phút chốc như không còn tồn tại. Những gì còn lại trước mắt tôi chỉ có một mình cậu, chỉ duy nhất một mình cậu mà thôi.



Một cơn xúc động mạnh chợt dâng trào trong lòng tôi như một cơn sóng lớn dữ dội, cuộn trào như trong cơn bão lớn làm xoáy lên trong tôi những cơn nhói đau thắt chặt vào tim. Khóe mắt trở nên ươn ướt, sóng mũi có chút cay cay. Những đợt sóng tình cảm không ngừng xáo trộn trong lòng tôi, như thể muốn thoát ra khỏi cơ thể, muốn đưa tôi đến với cậu. Nhắm mắt lại để cho những dao động phần nào được kìm nén lại, nếu không tôi nghĩ mình sẽ không thở được mất…




Mở mắt ra. Lại một lần nữa trái tim lại nhói lên những cơn đau.




Cậu ấy đã biến mất, chỗ mà cậu vừa đứng giờ chẳng còn dáng hình cậu nữa.




Tôi hít lấy một hơi thật sâu, hi vọng làn không khí mát mẻ có thể xoa dịu những cảm xúc đang ngổn ngang trong lòng. Hướng ánh mắt vào màn đêm vô định. Những kí ức mà tôi đã cố tình lãng quên nay lại có dịp được trở lại, tâm trí tôi trong phút chốc trở nên phẳng lặng như mặt biển sau cơn sóng lớn. Tôi không còn suy nghĩ được gì cả. Ngước nhìn bầu trơi đêm, cảm nhận làn gió lạnh lẽo lướt qua gương mặt mình. Tôi không còn nghĩ gì khác ngoài cậu…Bất chợt tôi gọi tên cậu bằng một giọng nói chất đầy nỗi lòng:




- Minami…




~End chap 1~

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.