Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

[Fic] Trở về nơi bắt đầu? 3

Chap 3



Flash back



Trên con đường vắng, xuất hiện một dáng hình nhỏ đang khẩn trương bước đi. Ánh đèn màu vàng nhạt hai bên đường hắt lên gương mặt cô cho thấy rõ những nét biểu cảm, dường như đang có vẻ bối rối thì phải? Khẽ nhíu mày nhìn vào mảnh giấy nhỏ trong tay, chốc chốc lại loay hoay nhìn xung quanh như đang tìm kiếm điều gì đó. Cứ như thế, cô gái bước đi về phía trước. “40, 41, 42,…”. Cô nàng vừa đi, vừa ngước nhìn vào những bảng hiệu số nhà trước cổng. Mỗi lần lướt qua một ngôi nhà, có cảm tưởng như bước chân càng tăng tốc độ hơn, nếu như có điều ước, chắc hẳn cô nàng sẽ ước được đứng ngay trước số nhà ấy mất thôi.



- Đây rồi!

Cô gái nhỏ khẽ buông ra câu cảm thán, giọng nói có chút phấn khởi, có chút hồi hợp và pha lẫn cả sự lo lắng.

Chầm chậm tiến về phía ngôi nhà. Không có ánh đèn điện, cửa khóa ngoài, điều đó cho thấy chủ nhân không có trong nhà. Thở phù một cách nhẹ nhõm. Có vẻ như cô không mong đợi cuộc chạm trán với người ấy ngay lúc này thì phải?

Lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu có kích thước bằng nữa bàn tay. Bên ngoài chiếc hộp hình vuông được cột lại bằng một dây ruy băng màu hồng.

Nâng chiếc hộp một cách trân trọng trên tay, từ từ bỏ vào hộp thư trước cửa nhà. Cô hít lấy một hơi thật sâu tựa như muốn lấy thêm thật nhiều can đảm vậy. Một hành động rất đỗi bình thường, nhưng vào giây phút này, đối với cô chiếc hộp ấy như chứa đựng tất cả nỗi lòng, những tâm tư, sự lo sợ và trên hết là niềm hi vọng. Mãi một lúc sau, cô nàng mới quay bước rời đi. Ngoảnh mặt nhìn toàn diện ngôi nhà nơi người ấy đang ở, rồi lại thoáng liếc mắt qua hòm thư, một nụ cười thoáng xuất hiện trên môi. Cô bước đi về phía trước, một cảm xúc hưng phấn nhưng không kém phần hồi hợp trào dâng trong lòng…



End flash back





----------




“Cạch” Âm thanh khi cánh cửa được khóa lại vang lên một cách khô khốc.

Khệ nệ ôm chồng thư cùng những bưu phẩm trên tay, ráng sức để khóa cửa lại, sau đó tôi lặng lẽ bước vào trong nhà. Thả người lên ghế sofa làm phát ra một tiếng “phịch”. Mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi mà. Cố gắng hoàn tất những chuẩn bị cuối cùng cho buổi họp báo ngày mai, vậy là bộ phim mà tôi cùng chị Yuko hợp tác sắp được ra mắt rồi. Chỉ cần nghĩ đến đó một cảm giác khoan khoái, thích thú lan tỏa trong lòng. Bộ phim sẽ được ưu ái chiếu vào khung giờ vàng, hi vọng tỷ suất lượt xem sẽ tăng cao. Bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cuối cùng sắp được nhắm nháp những thành quả suốt mấy tháng qua nỗ lực làm việc không ngừng.

Bất chợt nở một nụ cười nhạt với những suy nghĩ của mình, ngày mai kết thúc, tôi sẽ tự thưởng cho mình những ngày nghỉ để thư giản mới được. Để xem nào, tôi sẽ chọn đi nơi nào nhỉ? Mùa hè thích hợp để leo núi hay tắm biển ta? Tưởng tượng sẽ được đặt chân lên cánh đồng cỏ xanh ngắt, hít lấy mùi hương nhẹ dịu từ những bụi hoa cỏ dại. Hay đi chèo thuyền quanh hồ, tận hưởng ánh nắng ấm áp của mùa hè xen lẫn một chút không khí mát dịu còn xót lại của mùa xuân. Chỉ cần nghĩ nhiêu đó thôi, trong lòng tôi có một chút dao động nhỏ. Được rồi tôi sẽ đi, đến một nơi nào có thể mang lại cảm giác thư thái không lo lắng, không phiến muộn, không có công việc và không có… cậu.

Vụt ngồi dậy, lại suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi. Tôi bước lại phía cửa sổ, hướng tầm mắt nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đang dần khuất mình sau những áng mây ở phía tây. Ánh sáng yếu ớt còn lại trong ngày cố len mình qua những tầng mây dày đặt kia, làm phản chiếu lại một màu cam rực. Càng xa vầng thái dương, bầu trời càng chuyển dần sang đêm, một màu tím nhàn nhạt xuất hiện gần khung cửa nơi tôi đang đứng.
Lúc này đây tôi mới ý thức được bản thân đã đứng lặng ngắm ánh chiều tà từ nảy đến giờ. Những ngôi nhà hàng xóm đã lên đèn từ lúc nào. Còn tôi vẫn chẳng hề có ý định bật đèn lên. Không hiểu sao những ngày gần đây, ánh đèn kia lại mang đến một cảm giác khó chịu cho tôi đến vậy? Mỗi khi bật đèn lên, ánh sáng sẽ soi rọi khắp gian phòng, sẽ làm cho tôi thấy rõ mọi cảnh vật xung quanh mình. Những vật dụng đắc tiền, những bức tranh nghệ thuật quý giá, một căn phòng rộng lớn với chỉ một mình tôi, và trên hết là sự cô đơn, trống trãi. Tôi chỉ muốn thu mình vào góc phòng mà thôi. Mặc cho bóng tối vây quanh. Cái cảm giác này có gì đó rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ...





[…


- Atsuko? Sao con không mở đèn phòng lên?

- Không được! Đừng bật lên! Đừng!

Atsuko hối hả nói, những âm thanh dường như là rên rĩ thoát ra từ khoé miệng. Lấy hai tay ôm chặt lấy hai chân, mặt cúi thấp xuống hai đầu gối. Bờ vai run lên bần bật. Atsuko thật sự đang kích động mạnh. Cô bé cảm thấy sợ hãi mọi thứ xung quanh mình.
Mỗi khi bị bắt nạt, Atsuko luôn thu mình vào một góc như vậy. Không ánh sáng, đồng nghĩa với việc không phải nhìn thấy những thứ xung quanh cô, không cần nhìn thấy thế giới này. Bóng đêm thật tối tăm, lạnh lẽo và cô đơn. Thế nhưng nó lại mang đến cho cô bé cảm giác yên tĩnh. Atsuko có cảm tưởng rằng chỉ cần không nhìn thấy mọi vật, cô sẽ được an toàn trong thế giới của cô. Được thoải mái ẩn mình trong lớp vỏ bọc chắc chắn. Ở nơi đó sẽ không có những lời nói cay độc, những giọng cười đầy sự mỉa mai, giễu cợt đối với cô.

Nhớ lại sự việc diễn ra lúc chiều, Atsuko rùng mình, càng siết tay chặt lại hơn. Cuối giờ học cô bé lại bị tên nhóc Gatou và lũ bè bạn của hắn lôi cô bé tới dãy phòng học bỏ hoang. Sau đó cô gái nhỏ tội nghiệp bị đẩy vào một căn phòng. Mặc cho cô bé ra sức kêu cứu, lũ trẻ kia vẫn thản nhiên bỏ đi, để mặc cho cô bạn đáng thương của chúng trong gian phòng đó một mình. Cũng may có bảo vệ đi ngang qua, Atsuko mới được thả ra. Nếu không chắc hôm nay cô bé sẽ không về nhà được rồi.

Về đến nhà, cô gái đáng thương lại trốn ngay vào phòng của mình. Việc này xảy ra thường xuyên, cô bé luôn là nạn nhân của những trò bắt nạt. Mỗi lần như thế, cô bé chỉ biết đem những cảm giác đau đớn, tổn thương cất kĩ trong lòng mà thôi. Mẹ cô bé có thể thấy những biểu hiện kì lạ của cô con gái mình, bà có hỏi thế nhưng Atsuko không trả lời, chỉ biết im lặng. Không phải cô không muốn nói mà chỉ là không biết bắt đầu từ đâu. Liệu phải kể lại mọi thứ từ những ngày đầu tiên đi học? Về cách sống của cô? Về cách cô nhìn nhận về cuộc sống này? Và rất nhiều thứ đến nỗi Atsuko bé nhỏ không biết nên nói những gì.

Còn về người lớn thì họ vẫn luôn suy nghĩ theo cách của họ. Trong nhận thức của họ thì một đứa trẻ thì biết gì gọi là phiền muộn đâu? Đối với họ, một cô bé chỉ có thể nhìn thấy một thế giới màu hồng mà thôi, làm gì có tổn thương, bắt nạt. Chính vì thế nếu cô bé không nói ra. Vậy thì thôi, mẹ cô bé sẽ lui ra ngoài. Bà nghĩ có lẽ để không gian riêng cho con bé sẽ tốt hơn. Nhưng liệu bà có biết, lúc này đây chỉ cần một một vòng tay ấm áp, siết chặt cô bé vào lòng nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Chỉ cần như thế thôi, cô bé sẽ cảm thấy được chở che, sẽ nói ra hết nỗi lòng của mình. Nhưng tất cả chỉ dừng ở việc giá như mẹ cô bé có thể hiểu mà thôi.

Cứ như thế, Atsuko luôn phải đối mặt với mọi vấn đề một mình. Sự sợ hãi, lo lắng, đau đớn, cứ gom tất cả lại thành một. Tự mình cảm nhận nỗi đau, khóc một mình rồi mọi thứ sẽ qua hết thôi. Ừ thì sẽ qua hết đó, nhưng trái tim nhỏ bé kia sẽ luôn chứa đựng một cảm giác bị tổn thương, mất niềm tin vào mọi thứ, về cuộc sống này.
Astuko vẫn ngồi ở góc phòng. Bỗng cánh cửa phòng từ từ hé mở, cô bé không nhận ra bởi lúc này cô chỉ nhìn thấy một thế giới tràn ngập màu đen vây quanh mình, bên tai chỉ văng vẳng lại tiếng khóc thúc thít của chính mình.

- Astuko

Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên. Cô bé ngẫng mặt lên nhìn. Trong giây lát có cảm tưởng như màn sương u ám xung quanh tan đi được một chút. Ánh sáng bên ngoài hắt vào căn phòng tối, Atsuko có thể lờ mờ thấy được khuôn mặt đầy vẻ lo lắng của Minami.

- Trong này tối quá, tớ bật đèn lên nhé?

- Đừng! Tớ không muốn...

Minami cảm nhận được sự kích động trong giọng nói Atsuko. Cô bé nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên đôi gò má kia. Phải làm sao đây? Nhìn thấy bạn mình khóc một cách đầy đau đớn thế này, trái tim nhỏ bé của Minami thấy nhói lắm. Nhẹ nhàng kéo lấy cơ thể đang run lên của Atsuko lại gần mình, mở rộng vòng tay ôm chặt lấy cô ấy, Minami hy vọng sẽ phần nào truyền tải được sự an ủi, yên bình đến cho cô bạn. Vỗ về bờ vai khẽ run lên vì những tiếng nấc, Minami dịu dàng nói:

- Lúc này đây, dù có bất cứ nỗi đau nào trong lòng, Atsuko hãy để tớ gánh cùng với cậu nhé.


Thình thịch…thình thịch…


Lắng nghe tiếng nhịp tim đang đập của Minami, Atsuko cảm nhận được sự an toàn. Hơi ấm của cậu ấy truyền sang cô, hơi thở nhẹ dịu, những lời thì thầm bên tai. Tất cả cho thấy có sự hiện diện của một người bên cạnh cô. Thật tốt khi có cậu ấy ở đây. Mọi cảm giác lo lắng, đau đớn trong phút chốc như chợt tan biến. Minami giống như ánh sáng của một vì sao giữa bầu trời đêm vậy. Nếu như thế giới xung quanh của Atsuko là một màn đêm dày đặt thì Minami sẽ là ánh sao soi rọi con đường cho cô bé. Ánh sáng của Minami không quá chói lòa, không đầy những ánh hào quang nhưng nó sẽ cho cô bé biết được hướng cần đi. Chỉ cần có Minami bên cạnh thôi, chỉ cần một mình cậu ấy thôi, chỉ có Minami mới mở được cánh cửa vào thế giới của Atsuko mà thôi…

*Cạch*

Atsuko tự tay mở đèn trong phòng lên.

- Cảm ơn cậu…cảm ơn vì Minami đang ở đây với tớ…

Atsuko ôm chặt lấy cô gái nhỏ. Cô bé không còn sợ ánh sáng nữa rồi. Vì cô biết dù thế giới ngoài kia có đầy sự tàn nhẫn như thế nào đi nữa cũng sẽ có người bước đi cùng cô ấy. Thế giới của cô bé từ đây sẽ không còn lại một màu đen u tối nữa, mà sẽ tràn ngập ánh sáng, vì chỉ có ánh sáng Atsuko mới có thể nhìn thấy được Minami – ánh sao của đời cô.

...]






Lắc lắc đầu như muốn xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Tôi quyết định bật đèn lên, mặc cho thứ ánh sáng kia đang làm cho mắt tôi nhòe đi, một thứ cảm giác bức rức khó chịu. Nhưng tôi quyết định sẽ đối mặt với nó. Qua rồi cái thời tự rút bản thân vào lớp vỏ bọc. Mỉm cười, nụ cười nhạt cũng như cái không khí xung quanh tôi lúc này vậy, bây giờ có chui lại vào màn đêm đen tối đó cũng chẳng có ai kéo tôi ra đâu. Mà đưa tay ra với lấy ánh sáng làm gì, tạo niềm tin làm gì, khi rốt cuộc họ cũng sẽ rời xa ta mà thôi.

Trước khi quay lại với đống thư từ và bưu phẩm trên bàn, tôi ghé qua tủ lạnh sẵn tiện lấy một hộp kem chocolate. Hi vọng vị kem béo ngậy, ngọt ngào kia sẽ giúp tôi cảm thấy tốt hơn. Sau khi ngồi xuống, tôi để ý ngay đến chiếc hộp nhỏ trên bàn, bên ngoài được buộc bằng ruy băng tạo thành hình nơ một cách cẩn thận. Bên trong là một món quà sao? Tháo dây ruy băng ra, một mùi hương thoang thoảng vây lấy nơi cánh mũi tôi khi nắp hộp được hé mở. Trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, tay tôi cảm thấy tê rần, nhịp tim phút chốc đập nhanh hơn. Một mùi hương rất quen thuộc. Tâm trí tôi lúc này như đang chạy đua để tìm các dữ kiện, những hồi ức để rồi ghép nối chúng lại với nhau. Tôi cảm thấy mình như một thám tử vậy ấy, hồi hợp đuổi theo những tình tiết với mong muốn tìm ra những manh mối cuối cùng. Đến khi có thể hoàn toàn thấy được những gì bên trong, mọi cảm xúc, những thắc mắc chợt tan biến. Lúc này đây, nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nhỉ? Tôi chợt nhận ra mình đang ngừng thở, hít lấy một hơi thật sâu, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn biết vô thức cầm lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ đưa lên. Dưới ánh đèn, chiếc lọ như phản chiếu lại một thứ ánh sáng lung linh, bên trong chiếc lọ có chứa một cành hoa nhỏ, hoa oải hương. Cánh hoa như lan tỏa ra một màu tím đơn sắc, nét đẹp rất đơn giản nhưng lại cuốn hút lòng người.

Nhìn kĩ vào bên trong tôi phát hiện còn có một tấm bưu thiếp. Bên ngoài có những nét vẽ cong cong màu xanh lá cây, nét chữ được ghi một cách nắn nót, đầy cẩn thận và được chọn màu mực cam đậm, như màu của ánh hoàng hôn. Trái tim tôi chợt quặn thắt lại, những dòng chữ cứ không ngừng lướt qua mắt tôi:



“ Atsuko ơi,

Hoa oải hương mang hàm ý là sự nghi ngờ, nhưng với chúng ta hoa oải hương còn hàm chứa ý nghĩa “chờ đợi tình yêu” nữa đúng không?
Cậu rất giận tớ? Nhưng xin cậu hãy để tớ một lần được xóa đi sự nghi ngờ trong lòng cậu nhé!
Liệu tớ có thể quay trở lại bên cậu được không, Atsuko?

Minami.”



Mút đầy một muỗng kem cho vào miệng, một cảm giác nhạt nhẽo lan rộng trên lưỡi. Chẳng lẽ hộp kem này đã mất hết mùi vị rồi sao? Những ngày này làm sao ấy, tôi không thể nào cảm nhận được vị ngọt. Thật khó chịu. Tôi bật ngồi dậy, lấy cho mình chai rượu Vodka. Rót ra ly rượu, nhìn thứ nước sóng sánh trong vắt kia như đang phản chiếu lại một thứ sắc màu vàng nhẹ pha lẫn chút xanh lá. Uống một ngụm lớn, những tưởng sẽ tạo ra một thứ cảm giác nồng ấm, ngọt ngào vốn có của nó. Nhưng không những gì tôi cảm nhận được chỉ là một sự lạnh lẽo, đắng chát nơi đầu lưỡi. Tại sao ấy nhỉ?

“Xoảng”

Âm thanh khi ly rượu rơi trên sàn nhà vang lên nhức nhối bên tai. Tôi thật sự không ổn rồi. Nằm dài trên ghế sofa, nhìn tấm bưu thiếp một lần và lại thêm một lần nữa. Khó chịu quá, đau quá, tôi muốn bật khóc thật to, khóc vì hạnh phúc, vì tủi hờn, bối rối và sợ hãi. Tất cả những cảm xúc ấy trào dâng, đọng lại nơi cổ họng làm tôi bật lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Lia ánh nhìn ra ngoài khung cửa sổ, tưởng chừng như tôi có thể dễ dàng nhìn thấy cậu ấy. Minami đang ẩn mình đâu đó trong bóng tối, đang nhìn tôi bằng đôi mắt to tròn, quan sát tôi theo cái cách mà trước đây tôi đã từng cảm nhận về cậu. Cái nhìn đầy ấm áp, có thể soi rọi những điều được che giấu trong con người tôi. Ánh mắt truyền đến sự ấm áp như có thể phá tan lớp băng giả tạo luôn bao phủ bên ngoài, cho đến lúc cậu bỏ đi tôi cứ ngỡ mình đã quên mất rồi.

Tôi đã trở nên như ngày hôm nay, có thể cười, có thể hòa đồng, có thể yêu nhưng tất cả chỉ là cái cách tôi thể hiện mà thôi. Phải làm sao bây giờ? Thật quá mâu thuẫn. Đã có lúc tôi như phát điên lên để tìm cậu, ngày ngày đều chờ mong cậu sẽ xuất hiện trở lại, đợi chờ cậu đến nỗi không biết bao nhiêu lần trái tim rỉ máu, tưởng chừng như nước mắt đã cạn và cậu thì cứ vĩnh viễn như không tồn tại vậy. Cậu có biết tôi đã phải học cách tự bước đi như thế nào không, có biết tôi đã trãi qua những gì không? Vậy mà cậu cứ thế biến mất suốt mười năm rồi lại ngang nhiên quay trở về. Đến lúc tôi có thể quyết định quên hết tất cả mọi thứ, học cách sống với cái thế giới khắc nghiệt này, quyết định khép chặt cánh cửa tâm hồn mình. Tôi không cho phép ai bước vào nữa, tự chính bản thân tôi sẽ tìm thấy ánh sáng, hướng đi cho mình. Vậy mà cậu lại như ngạo nghễ đứng trước cánh cửa đó hỏi tôi liệu có thể cho cậu bước vào lần nữa không. Làm sao đây? Tiếp tục xem như cậu không tồn tại? Sẽ vờ như không biết cậu? Tôi có thể lừa dối cậu, có thể nói không tha thứ cho cậu, có thể nói rằng tôi đã quên cậu. Nhưng sâu thẳm trong tim mình, tôi biết tôi chưa bao giờ quên cậu cả.

Bật cười lớn, nụ cười như lạc vào chốn hư không, nước mắt không ngừng tuông rơi. Liệu giây phút này đây tôi nên khóc hay nên cười đây? “Atsuko ơi, mi là một diễn viên đó, mi có thể cho người ta thấy được bộ mặt nào mà mi muốn, nhưng mi vĩnh viễn không bao giờ dối gạt được trái tim mi đâu.” Những giọng nói của chính bản thân tôi vang lên trong tâm trí. Cảm xúc thật hỗn loạn, tôi như bị giằng xé giữa lí trí và trái tim. Lí trí không cho phép tôi yếu đuối, không cho phép tôi dễ dàng tha thứ, nhưng trái tim lại hướng về phía cậu mất rồi. Sự sung đột mạnh mẽ giữa nỗi đau của quá khứ, sự vui mừng của hiện tại khi biết cậu đã quay trở về. Nên buông tay cho tất cả hay dũng cảm thử nắm lấy một lần nữa?

Thật mệt mỏi, ngả lưng trên ghế, mặc cho mọi cảm xúc cứ cuộn xoáy trong lòng đi, không quan tâm nữa. Tu ừng ực chai rượu trong tay, nhắm mắt lại, hơi thở dần dần trở nên ổn định hơn. Tôi cảm nhận một màn sương mù lạnh lẽo đang bao bọc lấy cơ thể tôi, ý thức tôi dần dần trở nên tê liệt, mọi thứ xung quanh cứ nhòe dần đi cho đến lúc tôi không còn cảm nhận gì về thế giới xung quanh mình nữa…





[…

- Minami! Cậu muốn tớ đi trong bao lâu nữa đây?

Atsuko dùng dằng không muốn đi nữa, cô buông ra câu phàn nàn khi mà Minami cứ nắm tay cô kéo đi mãi. Hôm nay, khi tan học, vừa bước ra đến cổng trường đã thấy ngay dáng hình nhỏ nhắn đang đứng ngơ ngẩn đợi cô. Minami thấy cô từ xa liền phấn khởi chạy tới, nắm lấy tay cô kéo đi nhanh, cô nàng giải thích sẽ cho cô xem một cái gì đó thú vị lắm thì phải? Atsuko có chút thắc mắc nhưng trên hết vẫn là cảm giác hạnh phúc. Vì cô hiểu lí do Minami đứng đợi cô khi tan học, Minami sẽ nói không cho ai bắt nạt cô nữa, nên cô ấy xuất hiện mỗi ngày để đợi cô cùng đi về, như một hiệp sĩ nhỏ ấy nhỉ?

- Tới rồi!- Minami hào hứng nói, cô kéo Atsuko bước lên phía trước với mình, nở một nụ cười rạng rỡ nhìn về phía cô bạn mình. Minami như đang chờ đợi những phản ứng của cô nàng với khung cảnh trước mắt.

Trong phút chốc, Atsuko đi từ cảm xúc ngạc nhiên, bất ngờ đến cuối cùng là ngập tràn hạnh phúc. Thật đẹp quá, một cánh đồng hoa oải hương, loại hoa tuyệt hảo của mùa hè. Atsuko đang cảm nhận cảnh đẹp trước mắt bằng tất cả giác quan, xung quanh cô, một màu tím trải rộng, cảm giác như đang trong một vương quốc của màu tím ấy. Làn gió nhẹ dịu mát thổi qua, mang đến một mùi hương thơm ngát. Gió tinh nghịch lướt mình qua những bụi hoa làm cho những cành hoa nghiêng mình chuyển động theo hài hòa tựa như những cơn sóng biển, phải rồi là sóng biển trên mặt đất. Atsuko thích thú với những gì cô được nhìn thấy, thật đẹp quá. Cô ngẩng nhìn lên bầu trời, cả bầu trời cũng thật đẹp, khoát trên mình một màu xanh biếc, lâu lâu xuất hiện những áng mây trắng lẩng lờ bay ngang. Ánh nắng lan tỏa xuống cánh đồng, một màu cam rực rỡ tựa như đang rót xuống mặt đất một lớp mật ong thơm ngon vậy.


 

- Hoa oải hương… - Atsuko khẽ buông tiếng cảm thán.

- Uhm! Cậu thấy nơi này tuyệt chứ? Tớ mới phát hiện ra đó. – Minami nói, ánh mắt khẽ nhíu lại, dường như cô rất muốn biết câu trả lời của Atsuko.

- Tớ thích lắm, Minami cảm ơn cậu rất nhiều…

Atsuko mỉm cười, không chỉ nói, cô còn quay sang ôm nhẹ lấy cô gái nhỏ. Điều đó làm cho cô gái nhỏ thoáng đỏ mặt. Tiếp đó, Atsuko quay lại ngắm nhìn những bông hoa xinh đẹp xung quanh mình. Cô bé vươn tay ra, chạm vào những cánh hoa nhỏ, một cảm giác thật mượt mà truyền đến ngón tay cô.

- Cậu biết ý nghĩa của loài hoa này không? – Minami khẽ lên tiếng ở đằng sau.

- Hở? – Atsuko xoay lại nhìn, ánh mắt biểu lộ sự tò mò và cả sự hồi hợp.

- Là sự nghi ngờ, sự thủy chung và đợi chờ tình yêu đó.

- Sao đã nghi ngờ rồi mà còn đợi chờ tình yêu đó nữa? – Atsuko nghiêng đầu, cảm thấy có chút thắc mắc với ý nghĩa này.

- Oh thì… tớ cũng không hiểu nữa… mẹ tớ chỉ nói cho tớ biết ý nghĩa loài hoa này thôi à… - Nét bối rối xuất hiện trên gương mặt cô gái nhỏ.

- Không chịu đâu! Cậu phải tìm cho tớ câu trả lời, nếu không tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Atsuko chu môi ra, phụng phịu đôi má, cô nàng lại ta vẻ làm nũng đây mà. Thật tình cô cũng chẳng muốn làm khó ai kia đâu, chỉ là không hiểu sao cô thích ngắm nhìn vẻ mặt sốt sắng của Minami khi lăng xăng chạy bên cô mà thôi. Nó có gì đó rất thú vị, có lẽ cô bé chỉ có hứng thú bắt nạt mỗi mình Minami mà thôi.

Vâng, cô công chúa nhỏ Atsuko thì có niềm vui khi bắt nạt được ai kia. Chỉ có Minami bé bỏng là đang vắt óc suy nghĩ để tìm ra câu trả lời mà thôi. Chà đã yêu, đã quyết định chờ đợi rồi mà tại sao lại nghi ngờ nhỉ? Không lẽ là nghi ngờ người đó ngoại tình, nên không thèm quay về. Ý khoan, nếu đảo ngược lại là nghi ngờ trước rồi mới quyết định vẫn sẽ chờ đợi thì sao ta? Nếu đã không tin tưởng rồi thì đợi làm gì nữa, là lụy tình sao? Minami trầm tư suy nghĩ, thiệt là tội cô bé mà, dù sao thì cô bé có cố suy nghĩ cũng chẳng có được câu trả lời đâu, chuyện này của người lớn mà, cô bé còn nhỏ lắm nến không có hiểu đâu.

- Atsuko ơi, lại đây nè… - Minami khẽ lên tiếng gọi nhỏ cô nàng đang đứng làm nũng.

- Không nghe!

- Lại đây với tớ nè, chỉ cho cậu cái này hay lắm.

- Hay thiệt không đó?

- Thiệt mà!

Minami cười, vẻ mặt hết sức ra chiều dụ ngọt. Minami dịu dàng kéo Atsuko ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó lấy trong cặp ra hai chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Cô bé ngắt ta một cành hoa rồi tách làm đôi cho vào hai chiếc lọ ấy.

- Chỉ cần mỗi người giữ một chiếc lọ này thôi, chúng ta sẽ mãi không xa nhau đâu.

- Có thật không vậy? – Atsuko ngoài mặt làm ra vẻ nghi ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui. Gì mà không xa nhau chứ? Hóa ra là Minami lúc nào cũng muốn ở bên cạnh cô hay sao? Chỉ cần nghĩ tới đó, gương mặt cô bé đã thoáng chút hồng.

- Uhm, chiếc lọ nhỏ này sẽ dẫn lối cho tớ về bên cậu đó. – Minami lắc lắc chiếc lọ trên tay, như thể trong đó đang chứa đựng một phép nhiệm mầu.

- Nhớ, dù đi tới đâu cũng phải quay về cho tớ nha.

- Cậu muốn tớ bên cạnh cậu sao? – Minami ngây thơ hỏi.

- Dĩ nhiên… cho tớ bắt nạt mỗi ngày nữa chứ. – Atsuko cười ranh mãnh nói.

- Ề~~~

- Giờ thì cho tớ câu trả lời đi!

- Câu trả lời gì chớ? – Cô gái nhỏ ngơ ngác như chú nai tơ trong vườn hoang hỏi, ờ thì cứ giả vờ như không nhớ đi. Đã tốn công lánh sang chuyện khác rồi mà, Atsuko thiệt là nhớ dai quá mà.

- Nghỉ chơi với cậu luôn! – Cô nàng quay mặt bỏ đi một hơi.

- A~~~ đợi tớ với.

- Không chơi với cậu nữa đâu… trừ khi cậu bắt kịp tớ…

Minami chỉ biết cười khổ chạy theo sau. Gió vẫn tiếp tục thổi, những cánh hoa nhỏ lung lay theo chiều gió như cũng muốn cười thầm với sự trẻ con của hai đứa nhóc này. Những cánh hoa nhỏ bay theo gió, lướt mình bay lượn một vòng cuối cùng trên không trung rồi lặng lẽ rơi xuống mặt đất. Ánh nắng đang nhạt màu dần, xa xa chỉ còn lại hình ảnh hai đứa nhóc đang nắm chặt lấy tay nhau, cùng bước về trên con đường quen thuộc.

…]







----------




Tại nhà Yuko.



Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô bắt máy. Vừa nghe thấy giọng nói bên kia, tim cô đã đập liên hồi. Không ai khác người đó chính là Kojima Haruna. Người con gái đã làm cho cô mất hồn suốt mấy ngày nay.

- Kojima-san?

[- Oshima-san, cô có thể giúp tôi một việc được không?]

…………..
………..
…….

- Được, tôi đồng ý. Tạm biệt nhé, mong mau chóng được gặp cô.

*Tút tút tút*

Cuộc gọi đã kết thúc, gương mặt Yuko lúc này biểu lộ những biểu cảm thật khó đoán. Sắp tới cô sẽ có dịp được gặp lại cô gái ấy, cảm xúc thật lâng lâng, vui sướng. Nhưng liệu cô có biết được việc cô giúp cho Haruna sẽ có thay đổi lớn cho cô em gái nhỏ của cô, Maeda Atsuko.



Thời gian vẫn trôi, dù muốn hay không cũng đến lúc con người ta phải đối mặt với thực tại. Chìm đắm trong kí ức, những kỉ niệm buồn, vui, hạnh phúc, đau khổ. Đã đến lúc cô gái của chúng ta cần phải mạnh mẽ đối mặt với chuyện này rồi. Liệu sẽ chọn từ bỏ tất cả hay dũng cảm nắm bắt lại lần nữa đây?



~End chap 3~

3 nhận xét:

Takachan nói...

èo =,=" bác ginny làm mình hố qá....mới zô thấy chap 3 cứ tưởng là mới chứ ;)) ai dè....
Bác mau mau đăng chap mới nữa nha ( ^_^ )/ ủng hộ bác a

Ginny nói...

Hì, xin lỗi bạn nhé, mình sẽ cố nhưng không chắc được ( ;´Д`)」

Sau này mình không dám viết dở dang một fic nào nữa đâu quá :((

Takachan nói...

Hihi. ..Chắc chắn sẽ được mà....mình ủng hộ bạn mà ^^ . Hihi uhm nhớ đó nha...hứa rồj là phảj làm đó nha

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.