Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015

[Shortfic][Atsumina] Mộng - Chương 1

Author: Cá Mèo (Gin)

Rating: M

Pairing: Atsumina

Disclaimer: Những nhân vật trong truyện không thuộc về tôi, nhưng tôi hứa sẽ "chăm sóc" họ cẩn thận.

Note: Truyện không có nội dung cụ thể. Chỉ đơn thuần là về giấc mơ và suy nghĩ của nhân vật Tôi.

Length: Khoảng 2 chương.


Chương 1






Tôi có một giấc mơ.

Tôi ngồi lặng bên khung cửa sổ trong một căn phòng thuộc về tòa nhà cao chót vót nào đó, thậm chí tôi có cảm giác rằng mình sẽ không tìm được cánh cửa để thoát khỏi đây. Những hình ảnh mà tôi thấy được chỉ có đơn thuần hai màu đen và trắng, đôi lúc tôi cảm thấy chúng sẽ hòa trộn vào nhau để tạo thành gam màu xám buồn ảm đạm. Nói thật, cảm giác những màu sắc ấy mang lại cho tôi chẳng khác gì một diễn viên truyền hình trên tivi màn hình trắng đen thuộc những thập kỉ trước. Hay nói một cách cụ thể hơn thì tôi thấy mình giống hệt một diễn viên trong cuốn phim cũ về danh hài Chaplin mà tôi đã từng xem qua. Mặc dù đoạn phim sẽ luôn có âm thanh, nhưng đó chỉ là âm thanh của một bản nhạc xa lạ nào đó mà người ta chèn vào để bớt tẻ nhạt đi. Nói thật thì tôi chẳng mấy gì thích thú với cái kiểu hình ảnh một đường mà âm thanh một nẻo, cảm giác nó mang lại thật quá sức giả dối và đầy tính ngụy biện. Có đôi khi, tôi thà vặn volume nhỏ hết mức hòng tắt luôn cái âm thanh có trong bộ phim, để rồi tự mình mường tượng ra những tiếng động lí ra cần phải có trong thước phim ấy. Tôi thà chấp nhận một sự việc nào đó mang tính trừu tượng, vĩnh viễn không thể tìm ra lời đáp hơn là phải chấp nhận một việc mà ngay từ ban đầu nó đã không phải là sự thật.




Cứ như vậy tôi lẳng lặng ngồi trước khung cửa sổ hàng giờ liền. Không gian xung quanh tĩnh lặng, đám mây to xụ ngoài khung cửa sổ mang một màu trắng tinh khôi lững lờ trôi trên nền trời có phần ngã sang màu xám nhạt. Yên ắng đến độ tôi nghĩ có khi mình sẽ trở nên mỏng manh như một tờ giấy, rồi tôi sẽ bất động, dính liền vào trong khung cảnh này và trở thành bức tranh vẽ bằng chì thật thụ của tay họa sĩ nào đó.

Trong không gian yên ắng ấy, chẳng biết từ đâu tôi thoáng nghe thấy chuỗi âm thanh từ xa vọng lại. Nó không ngừng thôi thúc tôi ngẩng đầu lên hướng cái nhìn về nơi phát ra ấy. Từ ngôi nhà đối diện, tôi phát hiện ra có một vật thể màu đen chưa rõ hình thù, vì khoảng cách quá xa nên tôi không biết đó là gì. "Giá như có thể nhìn gần hơn thì tốt biết mấy". Một giọng nói vô hình nào đó bất chợt vang lên trong đầu tôi, gào thét rằng muốn tiến lại gần tòa nhà đối diện kia hơn.

Ban đầu nó chỉ là những âm vọng xa xôi mà thôi. Nhưng rồi thì âm thanh đó ngày càng lớn dần, lớn dần, làm cho tôi có cảm giác mình đang bị một bầy muỗi đuổi tới, và đến khi nó lại gần mình hơn thì chúng lập tức hóa thân biến thành một bầy ong vò vẻ với cái thứ âm thanh đập cánh ồn ào, dai dẳng bám riết bên tai tôi. Đến một lúc nó làm cho khắp người tôi tê rần, mạch máu trở nên sôi sục và cơn điếng người chạy dọc khắp cơ thể, cào mạnh vào ruột gan. Trong thoáng chốc tôi đột nhiên hiểu được cơn đau trong người tôi là dấu hiệu của một cơn trỗi dậy. Vâng, nó đang cố để đánh thức một thứ gì đó ngủ sâu bên trong tôi. Gắng hết sức nhắm mắt lại để kiềm nén, để ngăn chặn cảm giác lạ muốn thành hình và thoát ra khỏi tôi.

Giữa lúc cơn đau diễn biến ngày càng tăng dần, giữa lúc những âm thanh hỗn tạp to dần hơn đe dọa sẽ tổn hại đến khả năng nghe của mình. Đột nhiên tôi lại không cảm thấy đau nữa. Biến mất hoàn toàn. Nhưng đồng thời tôi biết được, bên trong tôi, một thứ gì đó đã vụn vỡ. Tôi mở mắt ra, có một sự thay đổi lớn đã diễn ra. Từ bao giờ mà âm thanh tôi nghe thấy ban đầu đã trở nên rõ nét, nó không còn là những tạp âm khó chịu, âm thanh ấy thật sự rất dễ nghe, thánh thót, du dương. Tôi nhận ra đó là tiếng đàn piano. Hơn thế nữa, tôi còn biết được tiếng đàn piano đó là từ đâu tới. Đó chính là từ vật thể đen ở tòa nhà đối diện bên kia. Và tôi cũng không biết, từ lúc nào khoảng cách của khung cửa sổ tôi đang ở lại được kéo gần đến ngôi nhà đối diện kia đến vậy. Tôi đứng dậy, nhoài người nhìn ra bên ngoài, khoảng cách chỉ cần vài bước chân thôi tôi sẽ bước tới được tòa nhà kia, vào bên trong và đến được với cây đàn ấy.

Nhìn ngang dọc, đến khi tôi nhìn xuống mặt đất, ôi không. Tôi nhận ra rằng không hề có cái gọi là mặt đất. Tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một màu trắng xám u ám, những đám mây mỏng manh tựa thể như làn khói mờ ảo dao động không ngừng trong không trung. Tòa nhà tôi đang trú chân tại đây là một tòa nhà không hề có chân, nó lơ lững giữa tầng trời bao la. Tôi nhìn qua tòa nhà đối diện bên kia, lúc này đây tôi cũng nhận ra rằng tòa nhà ấy cũng giống hệt nơi tôi, trôi lững lờ trên những tầng mây. Đặc biệt hơn, tôi đã nhận ra hình dáng của nó, một khối hộp hình vuông không hơn không kém, không có cửa ra vào. Những mặt xung quanh là bức tường màu trắng toát, còn mặt đối diện quay về phía tôi lại được phủ bằng một lớp kiếng dày trong suốt. Có thể nói, nơi ấy giống hệt một chiếc hộp mà người ta dùng để lồng khung trưng bày những con búp bê vô hồn, hoặc những món vật phẩm xinh đẹp, lấp lánh.

Ngạc nhiên hơn nữa là bên cạnh cây đàn piano màu đen, từ lúc nào đã có một người con gái xuất hiện. Tôi không biết người con gái ấy đã ngồi đó từ bao giờ hay ngay ban đầu cô nàng đã ở sẵn vị trí đó. Tôi có thể đoán chắc là con gái vì mái tóc dài màu đen huyền của cô được xõa ra, tung bay trong gió. Dáng hình của cô gái tạo cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, nhưng tôi lại không thể đoán ra được người ấy là ai. Bởi vì tôi không thể thấy được gương mặt của cô. Cô chẳng hề quay lưng về phía tôi, nhưng tuyệt nhiên tôi lại chẳng thể nào nhìn ra được những đường nét trên khuôn mặt kia. Tất cả những gì mà tôi có thể nhìn thấy là dáng người nhỏ nhắn của cô đang ngồi trước những phím đàn. Cô nàng khoác trên mình bộ váy màu đen đơn sắc, không có một hình thù hay hoa văn nào được điểm trên nền vải đen ấy cả. Tay áo được may theo kiểu xòe rộng dần về hướng cổ tay. Cứ như thế, mỗi khi cô nàng đánh xuống một phím đàn, tôi lại có cảm giác như thể cô đang lướt những ngón tay của mình để tạo ra một loại ma thuật huyền bí nào đó.

Ánh trăng rọi lên thân người cô gái làm phản chiếu lại những mảng màu sắc đậm nhạt khác nhau. Cả thân hình cô như thể hút trọn lấy ánh trăng ấy, thế nhưng ở nơi gương mặt và đôi bàn tay lại tảng mát lại một thứ ánh sáng màu bàn bạc, lung linh và ảo dịu. Tôi cho rằng, có khi do chính sự tảng sáng ấy đã làm tôi không thể nào nhận ra được đường nét trên gương mặt cô.

Tôi ngồi xuống trở lại, ngoan ngoãn dùng tay ôm lấy hai chân, tựa cằm mình lên và hướng ánh nhìn chăm chú về phía cô gái. Một cảm giác yêu thương, vui sướng lâng lâng trỗi dậy trong tôi. Âm thanh tiếng đàn lúc này không còn là những chuỗi âm tạp văng vẳng từ xa vọng lại nữa. Mà nó rất chân thật và sắc nét. Tôi nói không sai từ “sắc nét” đâu. Tiếng đàn ấy không đơn thuần chỉ là âm thanh lọt vào màng nhĩ của tôi. Mà tôi còn nhìn thấy bằng mắt, cảm nhận bằng tâm hồn. Tôi nhìn thấy mỗi một lần cô gái hạ tay xuống phím đàn, ở nơi ấy ngay tức khắc hình thành một chuỗi những biểu tượng kí tự mà người nhạc sĩ vẫn hay sử dụng để viết nhạc. Chúng như thể có linh hồn, bay lượn lờ trong không trung, dạo quanh thân hình cô gái và cây đàn để rồi sau đó lần lượt bay đi, vươn đến mọi hướng, mọi nơi chúng muốn. Thỉnh thoảng có những nốt nhạc bay lượn vòng hoặc trôi lững lờ trước mặt tôi. Khi đưa tay ra thử chạm vào chúng, nốt nhạc khẽ rùng mình và chợt tan biến đi. Nhưng tôi biết, nó không hề mất đi trong hư vô, bởi vì tôi cảm nhận rất rõ như có gì đó đã được truyền vào cơ thể tôi thông qua những nốt nhạc.

Điệu nhạc có chút gì đó quen thuộc, dường như tôi từng biết nó. Dần dần những nốt nhạc ấy không còn bay đi tứ tán nữa, mà chúng bay có một quỹ đạo cố định. Đó là bay thẳng về hướng tôi. Trong một thoáng chốc tôi trông thấy dường như cô gái ngẩng đầu lên nhìn về phía lôi. Lí do mà tôi nghĩ như vậy là vì tôi đã thoáng thấy luồng ánh sáng tảng lại trên phần da mặt cô gái có sự dao động nhỏ. Khi những nốt nhạc cứ trôi tuột về phía tôi như vậy, chúng tạo cho tôi cảm giác như thể một dòng sông đang tiến tới, xuyên thấu qua cơ thể mình. Những nốt nhạc chạm vào da thịt tôi và tan biến đi, nhưng tôi biết chắc rằng một dạng vật chất nào đó đã đang và sẽ tìm cách len lõi vào trong cơ thể mình. Tôi cảm thấy da mình trở nên mẩn cảm hơn, một thứ gì đó từng chút một thẩm thấu qua lớp biểu bì trên da, đi theo từng lối nhỏ ở lỗ chân lông để xâm nhập vào trong máu. Và rồi chúng sẽ nương tựa theo dòng máu mà đi khắp cơ thể bên trong; tìm tòi, khám phá hoặc hủy diệt tôi từ tận sâu thẳm.

Đột nhiên trong tôi lại dâng lên khối cảm xúc buồn rười rượi, một nỗi buồn mà tôi không thể nào lí giải được. Trong thoáng chốc tôi như cảm nhận được giai điệu này, nốt nhạc này chính là phát ra từ chính nội tâm của người con gái đó. Tôi không hiểu vì sao, nhưng ngực tôi có cảm giác bị thắt chặt lại như thể một bàn tay vô hình nào đó đang bóp nghẹt lấy trái tim mình. Nước mắt tôi rơi, lăn dài trên gương mặt, một màu nước trong suốt. Cảnh vật nhòe đi trong mắt tôi. Hai mảng màu đen trắng hòa trộn với nhau mãnh liệt đến nổi tôi không còn nhìn ra được đường nét nào cả. Và rồi tôi nhận ra, người con gái ngồi bên đàn piano đang ngày càng trôi xa dần cùng với ngôi nhà hình hộp kia. Cho đến lúc tất cả những gì tôi còn nhận biết được là mình bị nhấn chìm trong khoảng không gian màu xám xịt, không có đầu, không đáy, không có phía trước hay sau, không thể tiến lên hay lùi lại. Tĩnh lặng, mất phương hướng và hoàn toàn cô độc.





o0o





Giật mình thức giấc với một cơn đau đầu kinh khủng không ngừng hành hạ. Tôi lại khóc. Chẳng vì một lý do cụ thể nào cả, chỉ đơn thuần là những giọt nước mắt rơi vô thức trong cơn mộng mị. Một nỗi đau mơ hồ cứ vô tình bám chặt lấy mà tôi không tài nào vùng thoát được.

Ngước nhìn đồng hồ, con số 2A.M mờ ảo dội vào tầm mắt, tôi lặng lẽ trút ra hơi thở nặng nhọc trong lòng ngực. Đêm qua trở về nhà trong tình trạng say khướt, tôi lao ngay lên giường ngủ cứ như kẻ chết đuối tìm được phao cứu sinh. Để giờ đây khi tỉnh lại giữa đêm khuya với một cái đầu đau như búa bổ, cơ thể mệt nhoài và thấm đẫm mồ hôi. Cổ họng tôi bỏng rát tựa như có một đàn kiến lửa đang hành quân và không ngừng nện những bước chân vào trong đó.

Đẩy tấm chăn nặng trịch quấn chặt lấy cơ thể, mồ hôi đã thấm ướt hết chiếc áo sơ mi trên người. Ngay khi tấm chăn vừa được đẩy ra, cái không khí lạnh lẽo trong phòng nhanh chóng tập kích đến, làm cho tôi thoáng rùng mình. Thậm chí không cần soi gương tôi cũng đủ biết thân hình mình bây giờ lôi thôi như thế nào, giày chưa tháo ra, chiếc váy xộc xệch, áo sơ mi nhầu nát và trên hết tôi đang bốc mùi, hơi men nồng đậm bủa vây trong không gian. “Thật thảm hại.” Buông tiếng thở dài, tôi tự cười cho tình cảnh của chính mình.

Bất chấp cơn đau buốt không ngừng hành hạ trong đầu, tôi gượng ngồi dậy. Với tay mở hộc tủ cạnh đầu nằm, lấy ra hai viên thuốc giảm đau. Chai nhựa nằm chễm chệ trên giường chỉ còn xót lại lượng nước ít ỏi. Thú thật thì ngay cả tôi cũng chẳng biết chai nước ấy đã nằm đó trong bao lâu rồi nữa. Cho hai viên thuốc vào trong khoang miệng cùng với lượng nước chỉ còn vừa đủ ngụm nhỏ nơi gần đáy chai. Tôi cảm thấy cổ họng như chợt nghẹn và phải thật lâu cảm giác ấy mới lắng xuống. Dù chỉ với ngụm nước nhỏ nhưng nó cũng phần nào mang lại cho tôi chút cảm giác dễ chịu, ít ra lúc này đoàn kiến hành quân trong cổ họng đã ngừng lại, chỉ còn sót lại dư âm một chút, nhưng ổn. Kê chiếc gối nằm, tựa người vào, sau đó dùng tay xoa xoa hai bên huyệt thái dương, hi vọng cơn đau đầu có thể nhanh chóng dịu đi.

Kéo lại tấm chăn bao phủ lấy cơ thể, tôi hướng tầm nhìn cố định lên trần nhà. Những ngôi sao dạ quang dường như đang ngắm nhìn lại tôi, chúng tỏa ra thứ ánh sáng xanh lợt, mỏng manh, yếu ớt, có cảm giác chỉ trong một thoáng lơ đi chúng sẽ nhanh chóng tan biến vào hư không. Tôi nhớ không lầm thì ngày tôi chuyển nhà tới đây, Atsuko đã cương quyết muốn dán những ngôi sao dạ quang ấy lên.





o0o





Đó là một buổi chiều nắng đẹp, mọi người đến giúp tôi dọn dẹp và trang trí lại nhà cửa. Kể từ ngày bước qua tuổi 20, tôi đã không còn ở chung với gia đình của mình nữa. Dù ba mẹ tôi không nói một lời nào hay có tư tưởng rằng: “Minami con đã lớn rồi, nên biết tự lập đi thôi.”, nhưng tận sâu trong con người tôi thì cái ý thức rằng bản thân phải tự lập lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Có lẽ so với bạn bè cùng trang lứa, tôi tham gia vào con đường nghệ thuật từ sớm nên phần nào tính tự lập cũng đã được rèn luyện. Hiển nhiên thì đây không phải là ngôi nhà tôi ở một mình đầu tiên. Trước đó do điều kiện kinh tế còn hạn hẹp nên tôi đã phải tạm tá túc ở nhiều nơi không như ý nguyện.Có lần tôi đã ở trong khu chung cư ngoại ô, nơi ấy cũng không đến nỗi nào, chỉ có cái bất tiện là nó nằm ở khá xa nhà ga. Thành ra mỗi ngày đi làm tôi phải thức dậy sớm và đi bộ thật nhanh để không bỏ lỡ chuyến tàu điện đi đến Akihabara. Nói chứ, khoảng cách xa cũng không hẳn là vấn đề lớn bằng bọn chuột. Lần khác tôi tìm được căn hộ ở gần trung tâm thành phố, nơi đây phải nói là khá cũ và nằm lọt thỏm giữa những ngôi nhà cao tầng hiện đại. Mặc dù ở gần trung tâm nhưng giá thuê lại rất phải chăng, nghe đâu chủ căn hộ đang có ý định đập đi để xây dựng lại thành tòa nhà mới khang trang hơn. Tuy nhiên vẫn còn trong giai đoạn đợi xin giấy phép, thành ra tôi mới có thể thuê được với cái giá rất hời. Nếu nói theo hướng tích cực thì khi ở nơi ấy sẽ tạo cho tôi cảm giác như sống chậm, có chút hoài cổ vì khu nhà vẫn giữ được nét kiến trúc của những thập niên trước. Thế nhưng nói theo hướng chẳng mấy gì vui vẻ thì đó là tôi đã làm bạn cùng lũ chuột. Cũng không hẳn đáng sợ cho lắm khi thỉnh thoảng chúng mới hiện nguyên hình ra cho tôi thấy, bình thường thì cùng lắm nghe được tiếng chít chít mà thôi. Có lẽ tôi sẽ còn ở đó lâu hơn và “kết bạn” với chúng một cách miễng cưỡng nhất có thể. Nhưng vào một ngày đẹp trời nọ khi tôi đang say giấc mộng thì đột nhiên có cảm giác một vật gì đó rơi vào người mình. Tôi lờ đờ cố gắng tỉnh để xem là gì, và kết quả tôi thấy được hai người “bạn” của mình đang ngồi trên bụng tôi. Chúng nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ, hiếu kì và có chút ái ngại (tôi từng tin tưởng rằng loài gặm nhấm có lòng tự tôn đấy), sau đó một con chạy lên hướng mặt tôi, tôi vội đưa tay đỡ và nhận lái dấu răng nhọn hoắt để lại trên tay mình. Ơn trời, tôi kịp đưa tay chứ không phải lấy gương mặt ra hứng trọn vết cắn đó. Tôi chẳng muốn lãng phí nụ hôn của mình với bọn chuột đâu. Thế là ngày hôm sau, không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã thu xếp gọn hành lí để đi tìm nơi ở mới cho mình ngay tắp lự. Một vết cắn đã đủ để kết thúc “tình bạn” với cái bọn hai chân lông xám ấy rồi.

Còn về ngôi nhà này, nơi mà tôi đang ở là do một người bà con xa nhường lại cho tôi. Đó là một người phụ nữ ở vào độ tuổi khoảng gần 40, mọi người vẫn thường hay gọi chị bằng biệt danh Rabu*. Chị ta có dáng vẻ bề ngoài mà khi người khác nhìn vào sẽ không nghĩ chị ở độ tuổi ấy. Chị trông khá trẻ, có cách ăn mặc và trang điểm tinh tế nên luôn làm toát lên khí chất trẻ trung, hoạt bát và chưa có dấu hiệu sẽ bị thời gian đánh bật đi. Chị chưa có gia đình và sống với một đám mèo, gần cả chục con chứ chẳng phải ít ỏi gì cho cam. Lần đầu tiên khi đến xem nhà, tôi đã bị choáng ngợp hoàn toàn bởi mèo. Mèo ở khắp mọi nơi, trên ghế sofa, nhà bếp, chạn chén bác,…mùi lông mèo vây đầy trong không khí, làm cho đứa vốn mắc chứng dị ứng như tôi phải hắc hơi kinh niên. Chị nhìn tôi bằng cái nhìn ái ngại rồi mang đến cho tôi hộp khăn giấy, có lẽ chị lấy làm tiếc khi tôi gặp phải tình cảnh khốn đốn như vậy.

Lí do chị để cho tôi thuê lại căn hộ là vì chị sẽ chuyển đến căn hộ khác ở ngoại ô mà chị mua bằng tiền tiết kiệm trong suốt thời gian dài. Theo như chị nói thì nơi đó sẽ có một mảnh vườn để chị trồng những loại hoa mình yêu thích, hơn thế nữa là chị sẽ có thêm khoảng không gian rộng lớn để tiếp tục gia tăng số mèo của mình. Tôi nhớ không lầm thì tiếp theo sau đó chị ấy còn luyên thuyên rất nhiều về những dự định, kế hoạch cho ngôi nhà đó, về cả cái dự tính sẽ mua sắm bộ chén đĩa in hình lũ mèo, sofa hình con mèo, và nhiều thứ nữa. Tôi thì cũng muốn nghe tiếp để hưởng ứng câu chuyện về tình yêu thương mèo bất tận của chị ấy, chỉ tiếc là cơn dị ứng của tôi không cho phép, cứ không ngừng hắc hơi, nước mắt nước mũi bắt đầu tèm lem làm cho tai tôi trở nên ù ù và đôi mắt thì mờ mịt. Quả thực đó là ngày dị ứng tệ hại nhất trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời tôi.

Dù chị ấy có hơi lập dị với sở thích cuồng mèo quá thể nhưng về cơ bản chị là người tốt. Chị cho tôi thuê lại căn nhà này với giá rẻ hơn rất nhiều so với bên ngoài. Chị còn nói rằng tôi muốn ở bao lâu tùy thích, ngoài ra tôi còn được quyền thay đổi cách bày trí, kiểu giấy dán tường nào tôi muốn cũng được. Nghe chị nói như thế, tôi thề là trong lúc đó nếu không bị cơn dị ứng hành hạ thì tôi đã bổ nhào vào người chị mất rồi. Một căn hộ nằm ở lầu 10, hướng Đông, thoáng mát rộng rãi, có một phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp và hiển nhiên là nhà vệ sinh nữa. Điều làm tôi đặc biệt thích thú chính là căn hộ có một khoảng ban công vừa đủ để kê một cái ghế dài và một chiếc bàn. Thoạt nhìn thấy thôi tôi đã nghĩ liền ngay một ý tưởng trong đầu, đó là đóng một kệ sách ở gần cửa sổ hướng ra ban công. Những lúc muốn thư giãn tôi sẽ nằm dài trên ghế, đón ánh sáng ban mai, nhấm nháp li cà phê nóng hổi bóc khói nghi ngút và thưởng thức một cuốn sách hay nào đó. Tuyệt hảo.

Ngày dọn nhà tới đây, thú thực tôi đã hoàn toàn bất ngờ khi mọi người đột ngột xuất hiện trước cửa nhà mà không hề báo trước. Tôi cá rằng mấy chị ấy đã rất khoái chí khi trông thấy dáng vẻ không khác gì mấy “cô gái thôn dã đích thực” của tôi. Nhét mình trong chiếc áo thun rộng thùng thình và cái quần thể dục màu đỏ chót có đường viền màu trắng. Mang đôi ủng màu đen cao gần tới đầu gối, đôi găng tay bằng cao su màu xanh nước biển. Đã thế tôi còn đội trên đầu chiếc mũ hình chó con và mớ tóc đã được buộc cao che chắn kĩ càng bên trong nón.

Minami, xu hướng thời trang của năm nay hả em?"

Người nói lên câu nói ấy chẳng cần nhìn tôi cũng biết ngay là chị Yuko. Chị ấy nở nụ cười tinh ranh, khoe ra chiếc răng khểnh như sóc chuột của mình. Dù không trực tiếp nhìn nhưng tôi lại có cảm giác ngứa ngáy ở sau cổ, sự ớn lạnh khi người khác nhìn chằm chằm vào mình, như thể một con cừu non đang nằm trong tầm ngắm của lão sói. Hiển nhiên tôi không có ý định xem chị Yuko là sói già, đằng nào thì khí chất của chị ấy cũng chẳng giống được sói. Nhưng về cái khoảng luôn tìm lời trêu chọc tôi rồi đợi tôi rơi vào hố để chị ấy có thể cười thoã thích thì có lẽ chị giống một con cáo già tinh ranh hơn. Tôi không ừ hử trả lời mà vội vã quay người vào trong để nhường lối cho những người khác. Kinh nghiệm làm việc nhiều năm cùng chị ấy đã dạy tôi rằng tốt nhất nên phớt lờ những ý định châm chọc của chị ấy đi nếu như không muốn rước thêm phiền phức vào thân.

Khi các chị gái thân yêu của tôi vào trong nhà, họ bắt đầu quan sát mọi thứ xung quanh và lên kế hoạch nào đó trong đầu. Tôi dám cá rằng mỗi bà chị đều lên sẵn một bản thiết kế, bày trí căn hộ của tôi rồi. Và tôi còn tin chắc rằng mấy chị còn sẵn sang dùng mọi biện pháp đàn áp nhau để bảo vệ cho bản thiết kế căn hộ trong đầu của mình nữa cơ đấy. Quả thật tôi dự đoán không sai, ngay phút đầu thôi tôi đã nghe được tiếng tranh cãi nhau của chị Haruna và Yuko. Đại khái thì họ tranh luận xem nên dở kiện hàng từ thùng giấy nào ra trước và cả việc nên bày trí, sắp xếp nhà bếp hay phòng khách trước. Còn chị già Mariko của tôi lại dùng hết mọi lời lẽ, đàn áp, luận điểm bản thân và lôi cả phong thủy ra để giáo huấn cô em Miichan về việc chọn màu giấy dán tường. Thật sự thì tôi tự hỏi bản thân là mấy chị ấy muốn giúp tôi dọn nhà hay là sang đây gây náo loạn nhà mới.

Giữa lúc tôi còn đang chôn chân trước mấy bà chị “trẻ con, lớn không nổi” của mình thì tôi nghe thấy giọng kêu ngọt ngào của Atsuko. Cậu đứng nép mình sau cửa phòng ngủ, bẽn lẽn với tay ra để gọi tôi vào.

Có chuyện gì sao?” Tôi tò mò bước vào phòng ngủ của mình, nơi đây tôi chỉ mới dọn dẹp sơ mà thôi chưa kịp bày biện đồ đạc gì cả.

Cậu giúp tớ trang trí cái này lên nha!

Tôi để ý thấy Atsuko đang cầm trên tay một gói đồ chứa đầy những ngôi sao dạ quang màu xanh nhạt.

Ý cậu là dán chúng lên trần nhà à?

Đúng rồi!

Tôi nhìn Atsuko bằng ánh mắt không thể nào tin được. Có còn là trẻ con nữa đâu mà. Tôi biểu môi nhưng tuyệt nhiên không nói thêm lời nào với cậu ấy, vì tôi biết rằng có chống chế cũng bằng không. Atsuko luôn đúng!

Sau đó thì tôi là người tình nguyện đứng lên ghế cao để dán những ngôi sao ấy lên trần nhà. Atsuko chỉ việc đứng dưới và chỉ đạo tôi phải để ngôi sao ở vị trí nào rồi cả việc phải chọn hình dán cho phù hợp.

Không phải chỉ cần dán chúng lên hết là được sao? Bầu trời đêm đầy sao bên ngoài cũng thế mà, có theo một thứ tự cố định nào đâu.” Được một lúc tôi cảm thấy có chút choáng khi Atsuko cứ không ngừng đưa ra nhiều ý kiến khác nhau. Nào là phải để ngôi sao to hơn ở hướng này, rồi mặt trăng ở hướng kia, cả những mảnh dạ quang dài để tạo dáng như vệt bóng mờ  nữa.

Ráng lên một chút, sắp xong rồi.” Giữa lúc tôi cảm thấy muốn từ bỏ công cuộc trang trí đầy tính nghệ thuật này thì Atsuko lên tiếng. Tôi khẽ quay đầu lại nhìn thì chợt nhận ra câu nói ấy cậu không hẳn là nói với riêng tôi, mà cứ như đang tự nhủ với bản thân vậy. Ánh nhìn của cậu hướng về phía những ngôi sao, nụ cười mỉm xuất hiện trên khóe môi. Tôi chợt nhận ra sâu trong đôi mắt màu nâu sẫm của cậu đang lấp lánh ẩn hiện những vòng xoáy ánh sáng li ti phản chiếu lại từ ánh mặt trời bên ngoài. Một khung cảnh quen thuộc đã bao lần tôi được nhìn thấy. Atsuko mà tôi biết luôn như vậy, khi bắt đầu một công việc gì đó sẽ luôn dồn tâm sức vào nó. Có thể không thật sự giỏi, không nhanh nhẹn nhưng Atsuko vẫn luôn từng chút một tiến về phía trước. Lặng lẽ đi trên con đường mà mình đã định ra cho đến khi đạt được những thứ mình muốn. Đối với tôi, Atsuko như thế này thật đẹp, cậu như tỏa ra một ánh hào quang lấp lánh. Một ánh sáng không quá chói lọi nhưng vẫn đủ để dấy lên trong lòng tôi một chút ấm áp, dấy lên một ngọn lửa nhiệt huyết nho nhỏ đủ để tôi biết rằng mình có thể bước tiếp về phía trước. Khi nhìn cậu như vậy, cái cảm giác chán nản như thể bị một ngọn gió mạnh thổi phăng đi đến tận chân trời xa nào đó. Mang tinh thần làm việc của tôi trở lại. Và tôi biết rằng tôi sẽ hoàn thành công việc này cho xong, chỉ cần Atsuko cười mà thôi.

Ừa, sắp xong rồi!

Hả…?

Atsuko ngơ ngác nhìn tôi. Tôi chỉ mỉm cười, lắc đầu rồi quay lại việc tạo hình cho những ngôi sao. Atsuko vẫn còn băng khoăn vì lời tôi nói. Nhưng rồi cô nàng vẫn quyết định quay trở lại với công việc.

Nhanh một chút, dán cho xong những ngôi sao lên ấy mà.

À…

Cậu mỉm cười, hăng hái tiếp tục chỉ đạo việc trang trí cho tôi. Ngày hôm đó, những ngôi sao cũng tìm được vị trí thích hợp cho mình để tỏa sáng nơi trần nhà. Mãi về sau tôi mới hiểu được vì sao hôm ấy Atsuko lại muốn tôi phải để chúng ở những vị trí như thế. Bởi lẽ Atsuko đã cố tình xếp lên đó hình dáng của hai chòm sao Bạch Dương và Cự Giải.





o0o





Mọi thứ ánh sáng có lẽ luôn như thế, chợt đến rồi chợt đi, bất ngờ không sao hiểu hết được. Hai tay tôi không ngừng xoa xoa trên đỉnh đầu, tóc và da đầu ma sát vào nhau tạo ra chuỗi âm thanh lạo xạo, thế nhưng cái cảm giác đau buốt ấy vẫn chưa hề có dấu hiệu thuyên giảm. Tôi phải ngủ. Đó là những gì tôi biết mình cần làm lúc này. Nhưng bằng cách nào? Được rồi Minami tập trung suy nghĩ đi, hãy để cho trí não hoạt động. Hãy kéo dài thời gian, để cho những viên thuốc kia có đủ thì giờ di chuyển xuống dạ dày, nơi đó chúng sẽ hòa tan rồi thẩm thấu, những chất hóa học cần thiết sẽ đi theo dòng máu đến với não, chúng sẽ nhanh chóng xoa dịu cơn đau. Suy nghĩ đi, đừng để cơn đau hành hạ, đánh gục nó đi, nghĩ về điều gì đó tốt đẹp.

Tập trung để cảm nhận lấy không gian xung quanh mình. Sự tĩnh lặng như thể một màn đen co cụm dày đặc vây kín lấy tôi. Tiếng rè rè phát ra từ máy sưởi lại chính là nguồn âm thanh duy nhất giữ cho tôi tránh thoát ly khỏi thế giới cô độc này. Có lẽ chất thuốc đang dần phát huy tác dụng. Tiếng tích tách khi kim đồng hồ quay đều, một nhịp điệu đều đặn, cố định, điểm sáng nhợt nhạt từ những ngôi sao nhòe dần, cô đọng và tan dần trong tầm mắt. Khung cảnh xung quanh vốn đã là một khối đen đặc trưng thì nay càng quánh lại, mọi màu sắc tan biến như thể bị hút vào lỗ đen vũ trụ. Cho đến khi tôi không còn chống chịu được cơn buồn ngủ kéo đến, mí mắt nặng trĩu dần khép lại, ánh sáng cuối cùng tan biến. Tôi thả chìm cơ thể vào lớp chăn êm đềm. Giữa lúc ý thước còn đang lững lơ giữa thực tế và mộng ảo, tôi tin rằng một lần nữa tôi lại thấy qua những giấc mơ lạ. Những hình ảnh xa lạ và quen thuộc, có lẽ là những đoạn kí ức không chừng. Tôi thấy mình bay bổng lướt qua rất nhiều nơi, nhiều cảm giác mà có lẽ khi thức dậy tôi sẽ quên sạch đi hết. Đến cuối cùng, tôi thấy mình dừng chân xuống một mảnh đất màu hồng, một nơi tạo cho tôi cảm giác yên bình. Hi vọng rằng khi tỉnh dậy tôi vẫn còn nhớ được nó.





o0o





"Nếu con tìm thấy một chú thỏ mặc áo ghi lê đang xem đồng hồ, sau đó chạy theo nó thì con sẽ đến được thế giới cổ tích, phải không mẹ?"

Mỗi tối, khi kết thúc câu truyện đọc trước khi ngủ, tôi sẽ luôn hỏi mẹ những câu tương tự như thế. Đáp lại cho câu hỏi ngô nghê ấy, mẹ thường ngắm nhìn tôi. Ẩn sâu trong đôi mắt mẹ, có đôi lần tôi trông thấy những vòng xoáy nhỏ li ti do phản chiếu lại từ ánh đèn. Những vòng tròn nhỏ khẽ dao động khi bà nhoẻn miệng cười rồi hôn nhẹ lên trán.

"Con muốn đến thế giới cổ tích để làm gì?"

Tôi bật ngồi dậy, lấy chiếc mền màu hồng quấn quanh người, túm hai góc mền cột lại quanh cổ. Sau đó tạo dáng như một siêu nhân, một tay giơ lên cao, kiểu dáng khi đang bay của mấy anh chàng có siêu năng lực mà tôi thường nhìn thấy trong những bộ phim.

" Con sẽ có phép màu, hóa thành một chú chim nhỏ và bay đi khắp nơi."





o0o





Lần này tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông reo vang. Không cần ngước nhìn tôi cũng chắc rằng cây kim giờ đang nằm chễm chệ ở con số 6 quen thuộc của nó. Một ngày mới lại bắt đầu. Gượng ngồi dậy với tay nhặt lại những chiếc gối bị đá ra xa, chúng nằm tán loạn trên giường, có vài cái thì rơi xuống nền đất. Thở dài, đưa tay lên xoa trán, cơn đau đầu đã giảm bớt. Trong lòng không ngừng cảm ơn những viên thuốc đã giúp tôi thoát khỏi cơn đau như búa bổ ấy, dù vậy vẫn không thể thoát khỏi hoàn toàn cơn choáng đầu và có chút buồn nôn.

Nhìn sang bên cạnh, bên dưới chăn dường như có một sinh vật nào đó đang ngự trị. Nhẹ nhàng nâng một góc chăn lên, cô nàng Mimi đang ngủ, co cụm cơ thể lại thành một khối mèo tròn vo. Khẽ chạm tay vào cô nàng, Mimi liền động, dùng một chi trên quào quào vào khoảng không như thể muốn dò xem kẻ đáng ghét nào vừa phá hỏng giấc mộng đẹp của mình. Tôi cá là nàng ta đang quạo, thật sự, Mimi mà tôi biết là một nàng mèo mê ngủ. Nàng ta chỉ cần đến tôi khi cái bụng đang đói hoặc khi cần một ai đó vuốt ve cơ thể. Phần lớn thời gian sẽ trông thấy Mimi nằm bên lò sưới, hoặc phơi mình dưới ánh nắng trong trạng thái nhắm nghiền đôi mắt. Những lúc ấy nàng ta sẽ ngáp dài đôi lần, lăn lăn vài vòng để cạ lớp lông mèo vào bất cứ nơi nào nàng ta tìm thấy. Mimi sẽ cảm kích tôi biết bao nếu lúc ấy tôi giúp nàng xoa xoa bụng và đôi vành tai mèo của nàng, mèo ta sẽ đáp lại bằng những tiếng rên hừ hừ phát ra bằng giọng mũi. Thế nhưng bây giờ, tôi biết Mimi chỉ cần tôi đứng lên, kéo lại tấm chăn che lấp cơ thể nàng và để nàng yên ổn với giấc mộng của mình, nhiêu đó là đủ. Mùa đông, được đắm mình trong lớp chăn ấm có lẽ không phải riêng gì sở thích của loài người.

Bước lại gần phía cửa sổ, khung cảnh bên ngoài vẫn còn chìm đắm trong cái không khí giá lạnh của mùa đông cuối tháng 2. Bầu trời khoác trên mình bộ cánh màu xám xịt ảm đạm, tia nắng lười nhát trốn vùi trong những đám mây trắng đục dày đặc. Hơi nước đọng lại trên tấm kính đã đóng băng từ khi nào làm cho hình ảnh phản chiếu qua đó trở nên đứt gãy, tạo thành những đường nét kì dị, tất cả càng góp phần tăng thêm sự buồn thảm. Cái không khí nhộn nhịp, sôi nổi trong dịp Noel và năm mới dường như đã lắng xuống, không còn tìm ra được chút dấu tích nào còn đọng lại. Những ánh đèn trang hoàng, biển hiệu rực rỡ trong dịp lễ cũng đã biến mất đi nhanh chóng. Còn đọng lại phải chăng chỉ là những màu sắc đơn điệu thường ngày cùng những con người đi lại hối hả trong những bộ quần áo tối màu dưới tiết trời lạnh rét. Mùa đông mà. Có thể trông mong thời khắc huy hoàng gì đây?

Mở nhạc trên điện thoại, chọn bừa một bài nào đó trước khi tiến vào phòng tắm. Bài “Ponytail to Shushu” vang lên ngẫu nhiên, ngay lập tức làm trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc nhộn nhạo khó tả. Lần này không phải là cơn đau thắt dạ dày do hậu quả của chất cồn để lại, mà nó sinh ra từ chính những bồi hồi, rung động sâu thẳm ở nơi trái tim. Có cảm tưởng rằng đâu đó trong tâm trí mình sẽ tồn tại những khoảng kí ức mà đôi khi chỉ cần một chất xúc tác nhỏ sẽ trỗi dậy mạnh mẽ. Giống lúc này đây, đoạn nhạc như một chiếc chìa khóa, đút vào và “cạch”, chiếc hộp kí ức mở ra, mọi hình ảnh về cậu tràn về choáng ngợp trong tâm trí.

Tôi cười. Chẳng phải vì một niềm vui thật sự nào cả, đơn thuần chỉ là do những tác động trong vô thức làm cho cơ mặt khẽ dịch chuyển tạo nên một vòng cung trên khóe môi. Ừ thì, tôi nhớ cậu, Atsuko. Trong thoáng chốc đột nhiên lại hình dung đến cái cách cậu hay trêu tôi về thói quen ngủ rất ư là thiếu nữ tính. Hình ảnh cậu đứng trước cửa sổ, kéo tung tấm rèn ra để mặt cho ánh sáng bên ngoài thừa dịp tràn vào khoảng không gian tối bên trong. Những tia nắng tinh nghịch chạm vào mái tóc đen mượt của cậu, vươn mình trên làn da trắng mềm mại làm phản lại một thứ ánh sáng mờ ảo. Cậu khẽ nghiêng đầu lại nhìn, ánh sáng bị khuất đi một nữa, dù vậy vẫn không thể làm suy suyển được những vòng xoáy nhỏ li ti ẩn hiện trong đôi mắt cậu. Nhếch môi cười, những vòng xoáy nhỏ khẽ dao động, ánh nhìn của cậu toát lên một chút gì đó tinh ranh và thách thức: “Cậu thật sự là một cô nàng ngủ xấu nết chính hiệu!” Tôi mở to mắt nhìn Atsuko, cảm giác như máu từ khắp nơi trong cơ thể đang tìm mọi cách đổ dồn lên gương mặt, cảm nhận sự nóng rang không ngừng gia tăng lượng nhiệt ở hai bên gò má. Tôi ngượng, thật sự. Nhưng không phải vì những lời cậu nói, mà là vì cái cách tôi nhìn thấy nét đẹp của Atsuko. Từ lúc nào mà tôi đã không còn điều khiển bản thân mình ngừng việc suy nghĩ về cậu. Atsuko trong tôi là những khoảnh khắc, là những hình ảnh tuyệt mỹ nhất mà có đôi lần tôi ước ao giá như mình là một họa sĩ hoặc một nhíp ảnh gia để có thể vẽ lại và lưu giữ những gì đẹp nhất về cậu.

Trong một thoáng chốc tôi đã ảo tưởng rằng những đoạn kí ức ấy mới là thực tại. Mọi cảnh vật nhòe đi, trước mắt tôi không phải là những mảng tối sậm màu xen lẫn với ánh sáng mờ ảo loang lổ trong căn phòng. Không phải là vết nâu ố vàng của tách cà phê đổ ra trên bàn chưa được dọn dẹp. Càng không phải hình ảnh của đống tài liệu, giấy màu ghi chú bị xáo trộn lung tung trên bàn làm việc. Tôi đang ở một nơi khác, nơi có thể nhìn thấy một Atsuko căng tràn sức sống trong bộ bikini thuần trắng điểm trên đó những họa tiết, hình thù tinh nghịch. Cậu đang đùa vui trên bãi biển, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi những tia nắng lên làn da trắng ngần. Atsuko đang nói gì đó nhưng tôi không nghe được. Ánh mắt tôi khẽ nhíu lại vì chói, cậu nhìn tôi, hình như Atsuko của tôi muốn tôi nghe thấy những gì cậu nói. Và rồi cậu nhận ra rằng tôi không thể nghe thấy nên đã ngừng nói, chuyển đôi môi thành một nụ cười nhăn mũi đặc trưng của riêng mình. Nụ cười tựa như thể một đóa hoa hướng dương thật lớn. Khuôn mặt rạng rỡ chói chang và đẹp đẽ trong ánh nắng mặt trời khiến cho đôi mắt tôi chói lòa phải nheo lại. Nhưng sao có gì đó không đúng, đối lập với sự rạng ngời ấy, ẩn sâu trong đôi mắt cậu lại phản chiếu tia nhìn mang nặng tâm trạng đến như vậy?

Trước khi có thể tìm ra cho mình câu trả lời. Cái cảm giác đen tối và cô độc lại một lần nữa bắt lấy tôi, kéo sâu vào lớp bùn lầy mà trong tiềm thức tôi đã bao lần vùng vẫy thoát ra. Bài hát “Nocturne” vang lên với một âm điệu nhẹ nhàng, du dương thế nhưng lại vô tình kéo chùn tâm trạng xuống, làm tắt đi ngọn lửa kí ức mỏng manh vừa được nhen nhóm trong lòng. Đưa mắt nhìn ra lớp băng mỏng còn đọng trên cửa sổ như thể cố níu kéo cái khoảnh khắc rực rỡ khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa vừa được tái hiện trong tâm trí. Nhưng đáp lại vẫn là những hình ảnh méo mó, mờ ảo trên phiến băng. Cho đến khi tôi bước vào phòng tắm, nhìn chính mình trong tấm gương, hiện thực mới là đây, thảm hại tới đáng thương. Làn da tái nhợt, giờ mà hóa thân trở lại vai ma nữ trong chương trình Bimyo chắc tôi chẳng cần make up đâu, quá hoàn hảo đến vậy cơ mà. Đôi mắt thâm quầng, nhuốm đầy sự mỏi mệt ẩn bên dưới những sợi tóc mai rơi tán loạn trên trán, phần tóc phía sau thì rối bù, trông xơ xác đến chẳng buồn động tay lên vén lại. Cái đứa nhợt nhạt trong gương ấy đang nhìn tôi, cố nặng ra một nụ cười để vớt vác lại chút tinh thần, thế nhưng làn môi khô nứt làm cho cái nỗ lực ấy cũng chẳng mấy gì gọi là thành công.

Điệu nhạc vẫn tiếp tục, lời ca vang lên từng chút từng chút một gieo vào lòng tôi cứ như mạch nước ngầm trong lòng đất, len lõi qua những lớp đất đá cứng rắn. Để rồi lâu ngày chúng để lại những vết hằn sâu, thô ráp y như những vết sẹo dài ngoằn, chằn chịt. “Thôi bi kịch hóa được rồi đó.” Nhìn vào gương, tự nói với chính mình. Cái cách tôi chấm dứt suy nghĩ luôn như vậy, dứt khoát, nhanh, gọn. Thật chán ghét khi cứ phải nghĩ đến một nỗi đau nào đó rồi lại làm quá nó lên. Được rồi, có thể thừa nhận là bản thân đồng cảm với một giai điệu nào đó nhưng tôi chẳng muốn suy nghĩ theo cái hướng mình sẽ nhập vai vào một nhân vật nào cả. Thử tưởng tượng cảnh mang một niềm ưu tư, tới lui trong một căn phòng, lặng lẽ để những giọt nước mắt tuôn rơi và gậm nhấm cái cái sự cô đơn ấy thì trông ngớ ngẩn chết được. Nhưng, chung quy có lẽ con người vẫn làm theo cái kịch bản ấy trong vô thức. Khi một mớ bồng bông cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, chẳng làm sao đá nó đi xa được. Tốt nhất là chọn cách khóc đi, để những nỗi phiền muộn ấy hòa tan theo những dòng lệ ra ngoài, nhưng đó là khi có thể khóc được kìa. Tôi nhận ra, càng lớn cái khả năng có thể khóc ấy thật sự là một tài năng chứ chẳng phải tầm thường đâu. Ghét nhất cái cảm giác tảng đá bi thương đó nằm đè trên lòng ngực không sao tống đi được, khó chịu chẳng kém gì khi bị hóc xương cá. Cái tảng đá vô hình cứ nằm chình ình ngay đó, hít thở mãi không thông. Cảm giác của tôi bây giờ có thể gần như vậy đấy. Có đôi lần tôi muốn đầu hàng, chọn ngay hình mẫu một nhân vật nào đó trong cuốn phim buồn để làm theo. Nhưng rồi mới chợt nhận ra cảm giác trong lòng không giống như thế, vì cái tảng đá vô hình ấy chẳng hề có một hình thù đường nét nào rõ ràng cả. Trước khi có thể quyết định xem bản thân đang phiền lòng vì điều gì thì lí trí lại ngay lập tức xuất hiện gạt phăng đi hết mọi cảm xúc vốn có. Thế là tôi lại nói một câu nào đó làm tăng niềm tin lên, và ngày mới lại bắt đầu.





o0o




Sau khi ngâm mình trong làn nước ấm, ít ra tôi cũng cảm nhận được các giác quan đã phần nào thức tỉnh. Trang điểm nhẹ một chút để cho người khác nhìn thấy tôi đỡ bị dọa cho sợ, mái tóc bướng bĩnh sau một nỗ lực đã được khắc chế, nằm gọn gàng theo nếp hẳn hoi. Bước vào phòng khách bật tivi lên, giọng đọc quen thuộc của cô phát thanh viên đang bình luận về thời tiết của ngày hôm nay vang dội khắp căn phòng. Dạo gần đây tôi dần hình thành cho mình thói quen xem tin tức vào mỗi buổi sáng, để xem hôm nay mình phải chuẩn bị những gì, có cần thiết phải mang theo dù hay không. Lí do ấy cũng không hẳn là tất cả, giọng nói của một ai đó trong không gian này, dù là qua một thiết bị điện tử đi chăng nữa, nhưng ít nhất có thể xóa tan được cảm giác tịch mịch vây kín nơi đây.

Pha một tách cà phê, nhấm nháp miếng bánh mì nướng khét một góc, tôi xem nhanh qua lời bài hát và vũ đạo cho buổi tập ngày hôm nay. Mỗi lần uống nhiều bia thì ngày hôm sau tôi luôn phải trả giá bằng tình trạng thảm hại giống vậy. Lúc nào cũng tự hứa với bản thân sẽ là lần cuối, và những lời hứa cứ nối tiếp nhau theo một chu kì vô định.

Hôm nay tôi tự thấy mình siêng năng ra hẳn, trước khi xỏ chân vào đôi bốt cao màu nâu sậm và khoác lên mình chiếc áo len màu đen ấm áp để đi ra ngoài, thì tách cà phê đã được rửa sạch rồi nằm yên vị trên chạn ly. Vụn bánh mì cũng được quét sạch. Ngước nhìn lên bầu trời lần nữa để đưa ra quyết định sau cùng, phải đem theo dù thôi. Đám mây đen từ đằng xa kéo đến đã làm cho tôi càng thêm tin tưởng vào dự báo của cô nàng phát thanh viên rằng hôm nay sẽ có trận tuyết nhỏ.





o0o




Đây thực sự là một ngày không mấy gì tốt đẹp. Suốt cả quãng đường đi từ nhà đến rạp hát, cả trong lúc tập vũ đạo,nhữnghình ảnh về giấc mơ đêm qua cứ luôn lẫn quẫn trong tâm trí, làm tôi luôn lâng lâng trong trạng thái mơ màng. Chỉ là vài đoạn kí ức về những giấc mơ thoáng qua lúc nhỏ. Những ngày thơ ấu, không cần phải lo lắng suy nghĩ. Đã từng là một đứa trẻ và tôi có những giấc mơ đầy một màu hường phấn. Đó là những suy nghĩ rất ngây ngô về một thế giới chứa đầy những phép màu cổ tích. Mỗi lần nhớ về khoảng kí ức trước đây, tôi sẽ lại được nhìn thấy hình dáng của chính mình rơi xuống một cái hang nhỏ trong gốc cây, tựa hồ như nàng công chúa lạc vào thế giới cổ tích trong câu truyện: “Alice in wonderland”. Chỉ khác là tôi không phải Alice và tôi cũng chẳng tìm được một con thỏ mặc áo ghi lê cầm trên tay đồng hồ quả lắc nào cả. Giấc mơ của tôi chỉ đơn thuần là hình ảnh về một chú chim nhỏ luôn đi bên cạnh một bông hoa. Một giấc mơ kì lạ và tôi chẳng tài nào đưa ra một lời giải thích cho bản thân được. Mẹ tôi nói, có khi giấc mơ sẽ là điềm báo về một điều gì đó cho tương lai. Tôi vẫn nhớ cái cách mẹ hay trêu tôi, bà bảo rằng có một ngày nào đó người quan trọng của tôi xuất hiện, và người ấy chính là hiện thân của bông hoa trong chính giấc mơ của mình. Và rồi tôi cũng chẳng thể nào nhớ thêm được chuyện gì nữa. Khi người ta lớn, những kí ức, tình cảm thời trẻ con đã có lúc rất quan trọng, ngỡ rằng sẽ không bao giờ quên. Nhưng dòng xoáy thời gian thì cứ trôi mãi, cuốn phăng con người ta vào hàng trăm mối bận tâm khác đến khi khoảng trống giành cho những kí ức tốt đẹp ấy bị chiếm mất tự lúc nào không hay.

Đến lần sai động tác thứ bao nhiêu tôi cũng chẳng nhớ nữa thì một staff đã đến khuyên tôi nên nghỉ ngơi một chút. Tôi quay lại cúi đầu xin lỗi vì đã làm phiền mọi người rồi lẳng lặng bước ra khỏi phòng tập. Khi bước vào phòng phục trang tôi liền đóng cửa lại, ngay tức thì tôi thả lỏng cơ thể, cảm nhận cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Lạy chúa, tôi muốn lên cơn sốt rồi. Lục trong túi xách lấy ra những viên thuốc đủ sắc màu từ bọc nhựa to xụ, cho hết tất cả vào miệng rồi uống cùng bình nước nhỏ được để trên bàn. Có chút không can tâm nhưng đành phải chấp nhận rằng những lời tay bác sĩ ấy nói là đúng: “Cơ thể cô đang rơi vào tình trạng kiệt sức đấy, cần đảm bảo rằng phải nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.” Thật đáng ghét khi mà lúc này tôi lại vô tình nhớ lại thêm cả cái chi tiết hắn ta vừa đẩy kính, vừa chăm chú ghi chép hồ sơ rồi thản nhiên nói một câu cuối cùng trước khi tôi bước chân ra khỏi phòng khám: “Và tuyệt đối đừng đụng vào bia rượu, nếu như cô không muốn tình trạng ngày càng tệ hơn.” Thú thật thì khi nghe những lời khuyên ấy trong lòng tôi bật ra câu hỏi có chút nữa đùa nữa thật: “Không phải vậy chứ?” Chỉ là một vài cơn choáng đầu và mệt mỏi trong người thôi mà, có cần nghiêm trọng lên như vậy đâu. Tôi tự hỏi có khi nào mấy vị bác sĩ nhìn đâu cũng sẽ thấy bệnh tật không nhỉ? Có khi nào chỉ là cơn cảm cúm xoàng nào đó thôi cũng sẽ làm quá lên như thể một căn bệnh nan y không thuốc chữa hay không? Nhưng giờ phút này tôi nhận ra, có những thứ không nên xem nhẹ, nhất là sức khỏe. Cơ thể đột nhiên cảm thấy bủn rủn và thiếu sinh lực, cơn choáng đầu tập kích đến làm mắt hoa lên. Thu mình vào góc phòng, tôi ngồi xuống, tựa mình vào chiếc ghế, hướng tầm mắt nhìn bâng quơ ra ngoài cửa sổ. So với ban sáng thì bây giờ ánh mặt trời vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ làm cuộc cách mạng để vươn mình chiếu những tia sáng xuống mặt đất sửi ấm nhân gian này. Đám mây trắng to bự tiếp tục nằm hiên ngang trãi rộng trên nền trời, những dải mây nhỏ khác không ngừng kéo đến tụ lại làm cho áng mây kia ngày càng lớn hơn, dày xốp hơn. Có cảm giác chỉ trong ít phút nữa thôi, một trận tuyết nhỏ sẽ rơi. Đó là tất cả những gì tôi nhìn thấy trước khi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, ấy vậy mà trong cái khoảnh khắc mơ hồ giữa thực tại và mộng mị tôi lại thoáng ngửi thấy mùi hương nhẹ thoảng qua của hoa anh đào.





o0o





Lúc tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã nhá nhem tối. Đúng là không ngoài dự liệu, những bông tuyết nhỏ đã rơi từ lúc nào. Mỏng manh, bay bổng trong cơn gió.

Em tỉnh rồi à?

Loạng choạng ngồi dậy, phát hiện ra tôi đang nằm trên chiếc ghế dài, cơ thể được bao phủ bằng tấm chăn dày và trên trán từ khi nào lại xuất hiện một miếng dán hạ sốt.

Đợi lâu không thấy em quay lại, nên mọi người gọi điện và tìm em. Mãi mới tìm thấy em đang ngồi gục cạnh cửa sổ trong phòng phục trang.” Quay sang hướng phát ra của giọng nói, tôi nhìn thấy chị Haruna từ từ đặt chiếc điện thoại của mình xuống, uể oải nhấc người ra khỏi ghế dựa.

Lúc chị đến gần thì nhận ra cơ thể em đang nóng lên hừng hực nên đành ôm em đến nằm trên ghế, dán hạ sốt và đợi em dậy.” Vẫn tiếp tục giải thích mọi chuyện với tôi, từng bước Haruna tiến lại gần tôi hơn hơn, cúi người xuống, chạm tay lên trán kiểm tra nhiệt độ trên cơ thể tôi. “Em ổn chứ?” Tôi có thể nhận ra được ánh mắt cũng như giọng nói thể hiện sự quan tâm của chị ấy giành cho mình.

Em ổn, cảm ơn chị.” Tôi nói. Lấy tay sờ lên trán mình tự kiểm tra, nhiệt độ quả nhiên đã giảm bớt. Giấc ngủ đã phần nào làm xoa dịu cơn đau đầu, hơi thở dần ổn định hơn. Lúc này tôi lại bắt đầu cảm thấy bao tử cồn cào vì cơn đói, dẫu sao tôi đã ngủ thiếp đi mà chưa kịp bỏ bụng được thêm thứ gì ngoài tách cà phê và miếng bánh mì suốt từ sáng.

Khi vừa đặt chân xuống ghế, định bụng sẽ đi tìm chút gì đó lót dạ thì Haruna đã mang đến trước mặt một hộp nhựa, chị ấy đã mở nắp sẵn làm mùi hương tuyệt hảo của món Katsudon bay ra bên ngoài, sẵn tiện làm cho bao tử tôi càng thêm khuấy động biểu tình kịch liệt. “ Miichan mua cho em đó, con bé vừa mới về, nói chị nhắn lại với em rằng hôm khác dẫn con bé đi ăn nhà hàng được rồi, không cần nói lời cảm ơn với nó đâu.

Tôi nhận lấy phần thức ăn từ tay chị Haruna và không quên nói lời cảm ơn. Từ tận sau trong đáy lòng không ngừng bày tỏ sự cảm kích đối với Miichan, tính em ấy hay cà rỡn nhưng tôi biết ẩn sau đó là sự quan tâm, lo lắng giành cho người khác. Với tôi, Haruna cũng là một bà chị tốt đáo để, trừ phần tính cách có chút không quan tâm hiện tại và thả hồn ở mọi địa hình lẫn không gian thì chị ấy ổn. Khi nói chuyện sẽ có cảm tưởng rằng chị ấy hoàn toàn không để tâm đến lời của người đối diện và buông lơi ánh mắt ở những phương trời nào đó gây kích thích tầm nhìn của chị. Nhưng đến lúc người nói cảm thấy có chút tổn thương bởi không được quan tâm thì Haruna sẽ đáp trả bằng những câu trả lời đúng ý, đi vào trọng tâm đến làm người đó phải tròn xoe mắt vì ngỡ ngàng.

Đột nhiên tôi thoáng có những suy ngẫm về những người bạn chí cốt luôn bên mình. Những thành viên, hay nói đúng hơn họ như thể gia đình của tôi vậy. Từ một thế hệ Gen đầu tiên đông đảo, đầy nhiệt huyết và cũng đầy ấp những kỉ niệm của tuổi trẻ không thể nào quên, cho đến bây giờ, sau 10 năm chỉ còn lại 3 người chúng tôi, những thành viên cuối cùng. Cho đến giây phút này, bản thân tôi đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt để tiễn chân những người bạn đầu tiên của mình rời khỏi AKB, tiếp tục bước đi trên con đường tương lai của riêng mỗi người. Nhưng có lẽ, lần nắm tay Atsuko đưa cậu ấy lên con tàu ước mơ của riêng mình vào 3 năm trước, thì một phần linh hồn tôi cũng đã lạc đi đâu mất rồi.

Cuối đầu xuống, lặng lẽ cho thìa cơm vào miệng để lấp đầy cái khoảng trống suy nghĩ vừa mới dâng lên trong lòng. Tôi không hiểu vì sao hôm nay mình cứ để bản thân trôi tuột trong mớ cảm xúc đã qua. Cái cảm giác đau lòng ấy dù qua bao năm nhưng vẫn cứ mới tinh khôi như ban đầu. Hệt y như những vết sước trên mảnh kính được che đậy bằng lớp bụi mờ, nhưng chỉ cần một đợt gió thổi qua, lớp bụi ấy sẽ ngay lập tức bị cuống phăng đi, để lộ ra những vết hằn sâu, sắc bén và góc cạnh.

Quản lí của em nói cho chị biết rằng em đang bị suy nhược cơ thể. Có cần xin nghỉ phép vài ngày không?” Haruna đứng dậy, đi đến mở cửa sổ làm cho luồng không khí lạnh giá bên ngoài ùa vào trong căn phòng. Tôi khẽ rùng mình.

Anh ta chỉ khéo lo thôi.” Tôi nhoẻn miệng tạo nên nụ cười gượng.“Choáng đầu một chút thôi mà. Tết vừa rồi em cũng đã có vài ngày nghỉ ra trò rồi, nên không cần xin nghỉ phép nữa đâu. Vả lại, em cũng chỉ còn có một năm nữa thôi, còn bao nhiêu thứ phải bàn giao lại cho đám nhóc nữa.” Kéo lại chiếc áo khoác trên người, tôi lại tiếp tục bày tỏ sự chăm chú với món Katsudon của mình.

Chị Haruna nhô người ra khỏi ô cửa, đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang rơi xuống. Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, mọi thứ sắc màu trộn lẫn vào nhau không còn nhận ra đâu là mây, đâu là nền trời nữa. Những biển hiệu quảng cáo đầy màu sắc ở con đường đối diện cũng đã được bật lên, hòa lẫn những gam màu xanh đỏ vui nhộn ấy cùng ánh đèn đường vàng trên đường soi rọi vào khoảng không đã mất đi ánh mặt trời của đêm tối.

Lúc nãy em có giấc mơ phải không?” Chị ấy đột ngột hỏi làm cho tôi suýt nghẹn

Vâng, những hình ảnh lung tung ấy mà, em cũng chẳng nhớ nữa.” Trả lời câu hỏi và lại tự cười ngây ngẩn một mình. “Sao chị lại đoán được?

Chị thấy em cười trong lúc ngủ, nên nghĩ thế thôi.” Chị thu người về, xoa xoa lòng bàn tay vào nhau, có lẽ những bông tuyết đã làm tay Haruna tê cóng. “Mà cũng lâu rồi mới lại thấy Takamina cười như thế đó.” Haruna vừa thổi thổi luồng hơi vào hai bàn tay, bâng quơ nói.

Thế à.”

Ừa.

Đưa miếng thịt vào miệng, cắn rõ to một cái ra trò, rồi nhai trong sự thích thú. Tôi cảm giác như bên tai trở nên ù ù vì âm thanh sôi nổi, háo hức của nhiều người tụ họp lại. Tôi nhớ lại cái mùa xuân năm tôi 14 tuổi, nhớ về buổi thử giọng để tuyển chọn vào AKB. Lần thử giọng ấy thật sự có ý nghĩa rất quang trọng đối với tôi, vì tôi đã từng có ý nghĩ nếu như lần này còn không được nữa thì sẽ từ bỏ ước mơ trở thành ca sĩ. Bởi sau những cuộc thi dành cho thanh thiếu niên trước tôi đã phải ôm về những thất bại dù cho cố gắng rất nhiều. Cho nên lần ấy với tôi là cảm giác trọng đại và xen lẫn rất nhiều sự hồi hộp, lo lắng. Tựa như hình ảnh một chú chim nhỏ đang tập bay, sau nhiều lần vươn đôi cánh yếu mềm cố sức bay đi nhưng chỉ nhận lấy sự thất bại thảm hại. Thế nên đã quyết định đặt tất cả cho canh bạc cuối cùng, sẽ tập bay từ khoảng cách trên cao, hoặc sẽ bay được, hoặc sẽ rơi xuống vĩnh viễn.

Ngày hôm ấy, tôi đã tìm cách tăng lên sự tự tin của mình ở mức tối đa có thể, thậm chí cả mái tóc cũng được nhuộm thành màu vàng nổi bật. Thoạt nhìn qua có lẽ không ít người đánh giá rằng tôi cá tính, hoặc cũng có khi ra dáng như một Yankee không biết chừng.

Cũng chính trong ngày hôm ấy, lần đầu tiên tôi gặp được Atsuko. Nhiều khi tôi tự hỏi đó có phải là định mệnh hay không? Bởi cái khoảnh khắc khi tôi nhìn thấy Atsuko, tôi thề là da gà mình nổi lên khắp người. Không hiểu vì sao giữa hàng trăm nghìn người, tôi lại chú ý đến cô bé ấy. Atsuko của tuổi 14 cả trong cử chỉ và ngoại hình đều toát lên sự hoang sơ và vụn về. Khoác trên mình bộ váy đen, áo bên ngoài một màu thuần trắng đơn sơ, viền trên cổ và tay áo là lớp lông thú giả. Mái tóc có chút rối và đôi mắt toát lên sự u buồn như thể lúc nào cũng nhìn xuống mặt đất. Điều ấy vô tình làm cho Atsuko chìm đắm giữa hàng khối người. Với cái nhìn và suy nghĩ đầy cao ngạo của mình, tôi đã tin rằng mình hiển nhiên dễ dàng qua mặt được Atsuko. Cho đến khi nghe cậu ấy hát, chất giọng mỏng manh, có chút run run, tôi vẫn không mảy may thay đổi quan điểm. Nhưng rồi, khi kết thúc bài hát dự thi của mình, Atsuko thoáng nhìn xuống và rồi lại ngẩng cao gương mặt lên bằng một nụ cười thật hiền. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác như nụ cười ấy đã đẩy lùi đi sự u buồn vây quanh lấy cậu.

Mãi cho đến lúc Atsuko bước xuống chỗ dành cho thí sinh, rụt rè phát ra chuỗi âm thanh nhỏ bé:

Dù sao thì tớ cũng đã cố gắng hết sức rồi.”

Thú thật thì tôi có chút chưng hững, à không, là bất ngờ đó. Tôi đưa ánh mắt dè chừng, đầy tò mò nhìn Atsuko. Là đang nói chuyện với tôi à?

Xin… xin lỗi, thật đường đột…tớ là Atsuko, Maeda Atsuko.

À… Cậu hay cười nhỉ?

Hở…

Ừa… ý tớ là, tên tớ ấy… Takahashi Minami…

Dường như đã nói chuyện với nhau rất nhiều sau đó, hoặc có khi cũng chẳng nói thêm câu nào. Thật sự thì tôi cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Người ta nói có những khoảng kí ức đặc biệt mà bản thân sẽ rất khó để quên đi. Nhưng tôi lại thuộc tuýp người chỉ có thể nhớ được những điểm nhấn trong mảng kí ức ấy. Tôi của tuổi 14, mảng kí ức in sâu trong tôi chính là niềm vui sướng như vỡ òa khi biết mình vượt qua rất nhiều thí sinh để được chọn làm thành viên của nhóm. Và lạ thay, một ấn tượng khác mãi mà tôi không thể nào giải thích được, đó là tâm trạng khi biết Atsuko cũng là một thành viên như tôi. Nó gần giống với cảm giác ngày tựu trường được gặp lại bạn cũ và biết bạn ấy sẽ chung lớp với mình. Thật tốt khi biết sẽ có một đồng minh bước cùng mình trên hành trình lạ lẫm, đặc biệt, với Atsuko, trong tôi có chút gì đó muôn tiến lại thật gần hơn nữa với người bạn này, một cảm giác thật lạ và mơ hồ.

Em lại ngẩn người.” Lần này tôi nhìn thấy chị Haruna đang trao tặng tôi một ánh mắt không mấy gì gọi là hài lòng.

A… Em không có.” Chống chế lại, tôi cố tỏ ra vẻ hết sức bình tĩnh, nâng tay cho tiếp muỗng cơm vào miệng. Rồi thì chợt phát hiện hộp cơm đã hết từ khi nào, còn tôi đang tỏ ra rằng mình bình thường bằng cách ăn muỗng cơm đầy không khí.

Hành động của em đang phản lại lời nói của em đấy, nhóc.” Chị ấy cười khẩy, kéo ghế lại phía tôi, thản nhiên ngồi xuống và nhìn tôi bằng một ánh mắt theo kiểu “Chị có chuyện nghiêm túc muốn nói với em đây.”

Trước khi tôi kịp lùi lại, rút mình khỏi cái khoảng không gian mang màu sắc nghiêm túc của Haruna thì chị ấy đã kịp buông ra câu hỏi: “Dạo này em có liên lạc với Atsuko không?

Tôi cảm thấy cơ thể có chút đông cứng, lùi mình về phía sau, tay không biết tự khi nào đã vươn ra sau để sờ vào gáy của mình. Bất giác tôi đứng dậy, mang hộp thức ăn trống rỗng đến bên thùng rác bỏ vào. Ngó nghiêng xung quanh, tỏ ra hành động rằng tôi muốn uống nước. Trước khi có thể loay hoay hơn nữa rồi thật tự nhiên buông ra lời nói rằng tôi muốn đi ra ngoài tìm nước thì chị Haruna đã tận tình đưa tới trước mặt tôi một chai nước đã được mở nắp sẵn.

Cảm ơn chị.” Tôi cười trừ rồi nhấm nháp từng ngụm nước. Nước trong khoan miệng chậm rãi trôi xuống cổ họng, mang theo những suy nghĩ nhộn nhạo, rối ren vừa chực trào dâng trong tôi. Haruna vẫn nhìn tôi thật kiêng nhẫn như thể chị ấy nhất quyết phải tiếp tục chủ đề này và sẽ không bỏ qua cho đến khi nào đạt được cái chị ấy muốn.

Tôi đóng lại chai nước, điều chỉnh chất giọng bình thản theo một tông độ nhất định: “Chúng em thỉnh thoảng vẫn gửi mail cho nhau đều đặn.

Vậy à?” Chị nhìn tôi bằng một ánh mắt nửa muốn tin, nửa lại không. Chỉ một câu nói vô thưởng vô phạt, không hiểu vì sao trong tim tôi lại khẽ đập mạnh một chút, cái cảm giác như thể đứa học trò chưa làm bài tập về nhà và đang ra sức che giấu giáo viên của mình. Thật sự thì tôi đang nói dối. Tôi là kẻ đang tỏ ra mọi thứ vẫn bình ổn bằng cách phớt lờ đi mọi tin nhắn Atsuko gửi đến, cả những cuộc gọi nhở vào giữa khuya lơ khuya lắc. Tôi đã chọn cách gải vờ như không hề nhìn thấy và tự nói với bản thân sẽ gọi lại cho cậu ấy sau, và rồi sau đó thì tôi đã hoàn toàn quên bén.

Marichan cho chị biết mấy hôm trước Acchan có đến tìm chị ấy…” Haruna bất chợt tiếp lên tiếng, câu nói buông lơi lấp lửng và chăm chăm ánh nhìn vào biểu hiện trên gương mặt của tôi.

Thế à…” Tôi thì vẫn ra sức đánh vần những dòng chữ ghi trên chai nước, thành phần, thời hạn sử dụng, mọi thứ có thể đọc được xuất hiện trong tầm mắt.

Ừa…” Haruna tiếp tục “Vào lúc chạng vạng tối, tuyết đang rơi mà con bé ra ngoài chẳng thèm mang theo áo khoác.

Những thành phần hóa học ghi trong ấy như thể đang nhảy múa tạo thành hình ảnh một cô gái nhỏ đang co ro dưới tiết trời lạnh giá. Trong lòng tôi như chợt xuất hiện một cây kim nhọn hoắc không ngừng đâm chọt vào từng ngóc ngách mỏng manh, yếu ớt nhất.

Cũng may hôm đó Marichan về sớm, nếu không chẳng biết cái đứa ngốc ấy sẽ trở thành dạng gì.” Chị ấy thoáng ngừng rồi tiếp tục “Người con bé xanh xao và ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi, có lẽ không được nghỉ ngơi tốt.

Vâng, cậu ấy vẫn thường tham công tiếc việc như thế.” Tôi lại cố nặng ra những lời nói bình thường hết sức có thể. Có trời mới biết trong đầu tôi lúc này tràn ngập hình ảnh một Atsuko với dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Những hình ảnh ấy cứ tuần tự xuất hiện thành những khung hình khác nhau, liên kết cùng những kí ức của tôi về dáng vẻ mệt nhoài của Atsuko trong quá khứ, để rồi dần tạo ra những chuỗi hình ảnh sống động nhất. Và rồi cái chuỗi hình ảnh ấy tựa như một sợi dây thừng mang đầy gai nhọn, bủa quanh lấy cõi lòng tôi, ngày một siết chặt. Tôi đau nhói, dùng tay chống lên bàn để ngăn đôi chân đang dần mất đi sức lực không bị khụy xuống.

Không hẳn như thế…” Haruna khoanh tay lại, chị ấy thực sự nghiêm túc như thể muốn nhìn thấu bên trong tôi lúc này đang suy nghĩ những gì. Có lẽ tôi quá đa nghi chăng? “Em biết không? Lúc Marichan hỏi con bé sao lại không sớm gọi điện cho chị ấy? Atsuko đã ngẩn người thật lâu rồi mới nhìn đáp lại chị ấy bằng một ánh mắt ngờ nghệch đến làm người khác bất an. Làm như điện thoại là một vật thể xa lạ gì lắm ấy. ‘Em không có mang theo.” và đó là tất cả những gì Atsuko nói cùng chị ấy…

À…” Lần này thì lời nói tuông ra khỏi miệng mà không thông qua sự kiểm duyệt của tôi.

Em chỉ có thể ‘à’ như vậy thôi sao?” Haruna có chút nâng cao giọng nói “Em hiểu điều chị muốn nói mà phải không?” Tôi vẫn cố hết sức chuyển sự tập trung vào những đường lượn sóng trên chai nước, miết dọc theo hình dáng trơn nhẵn ấy. Chợt, một lực khác xuất hiện cướp đi vật thể duy nhất trong tay mà tôi có thể sờ tới được.

“Minami! Người chị đang nói đến là Atsuko đó.” Haruna nắm chặt lấy chai nước trong tay rồi quăng đi thật xa. Chai nước đập vào thành tường, rơi mạnh xuống, thân chai bẹp dúm.

Vâng.”

Một Atsuko lúc nào cũng kè kè bên mình những món sản phẩm công nghệ cao, một đứa nghiện mạng xã hội cấp độ vô phương cứu chữa vậy mà lại ra khỏi nhà trong một ngày tuyết rơi, không áo khoác trên người và trong một trạng thái mệt nhoài như thế. Em nói đi, không có gì thật sao? Hay tất cả những gì em để ý lúc này chỉ là chai nước!?” Chị ấy nhìn tôi như thể sẽ bắt lấy từng từ ngữ mà sắp tới tôi sẽ nói ra khỏi miệng.

Có thể cậu ấy cãi nhau với bạn trai của mình không chừng.” Tôi không nhìn thẳng vào ánh mắt chị ấy được, có cảm giác như từng mảng da mặt mang tên “nét mặt bình thản” của tôi sẽ bị bóc mẻ ra trần trụi nếu tôi chống lại ánh mắt chị ấy.

Em thật sự không quan tâm sao…?” Haruna nhướn mày lên, tôi không chắc rằng giọng nói chị ấy có mang theo sắc thái trào phún trong đó hay không.

Nếu cậu ấy có chuyện gì đó sẽ tự khắc nói ra thôi, em có quan tâm đi nữa thì cậu ấy chắc sẽ nói với em sao?

“Em có quan tâm con bé à?” Tôi thề là nhìn ra được nụ cười ẩn ý trong giọng điệu của chị ấy.

Sao lại không? Cậu ấy là bạn của em, nếu có chuyện gì em nhất định sẽ làm mọi thứ vì cậu ấy!” Tôi không hề nhận ra từ lúc nào tôi lại cao giọng lên như thế, da mặt tôi bỗng trở nên nóng rát, đôi tai ù đi, có cảm giác như một lượng máu đột ngột đổ dồn lên gương mặt mình. Tận sau trong đáy lòng dường như có một mồi lửa vừa được quẹt lên, trong một thoáng chốc mồi lửa ấy đã bắt kịp những suy nghĩ hỗn tạp trong lòng và ngày càng bùng cháy dữ dội. Ngọn lửa ấy không phải vì tức giận, mà đó là sự cáu gắt với chính bản thân mình, tôi đang mang trong mình cảm giác áy náy và hổ thẹn đến đáng nguyền rủa. Nói ra những lời như thế nhưng không ai khác hơn chính bản thân tôi biết rằng mình mới là kẻ ra sức chạy trốn, từ chối hết những lời kêu gọi trong vô thức mà tôi cảm nhận được từ Atsuko.

Em có chút mệt, em muốn về nhà trước.” Điều chỉnh lại giọng ở mức bình thường, hơn ai hết tôi biết rằng cảm xúc trong tôi đang trở nên kích động, bất thường và có xu hướng sẽ bùng nổ nếu như ai đó cố tình khuấy vào mảng nội tâm đang dao động của tôi.

Chị không nhận ra rằng em vốn dĩ là một đứa hay trốn tránh đấy.” Thề có chúa là tôi thật sự có cảm giác đầu óc quay cuồng, ngọn lửa bên trong tôi như được tiếp thêm nguồn năng lượng, bùng lên dữ dội, sẵn sàng thiêu rụi mọi rào cản xung quanh chỉ để bảo vệ cho nội tâm vô lực vẫy vùng bên trong.

Ý chị là sao?” Tôi không cách nào ngăn được giọng nói mình tuông ra với một tông độ đầy vẻ thách thức.

Trốn tránh hiện thực.” Lần này tôi nghe ra được chất giọng mang đậm tính trêu trọc của chị ấy. Ánh mắt chị gườm lại tôi biểu lộ rằng chị sẵn sàng nghênh chiến cái vẻ cọc cằn, đầy gai nhọn và đầy kích động từ phía tôi.

Em có chỗ nào giống như thế hả!?” Tôi không nhận ra rằng mình đã bước tới gần và nắm chặt lấy cổ tay chị ấy.

Tự nhìn lại mình đi!” Chị ấy gạt mạnh tay tôi ra, gương mặt thoáng nhăn lại vì bất ngờ và đau. Nhanh chóng sắc mặt chị ấy chuyển sang gam màu đỏ hồng, biểu thị cho cơn giận giữ đột ngột kéo đến. “Em chẳng khác nào một con nhím, chạy tới chạy lui, vươn ra những sợi gai nhọn của mình, sẵn sàng làm tổn thương người khác để rồi vẫn ngẩn cao đầu và tỏ vẻ “ta đây rất ổn”."

Em không có!” Sự kích động trong tôi cũng dâng lên theo cùng cơn tức giận kéo đến bất ngờ của chị ấy. Tôi bước đến gần không ngừng lớn giọng nói thật to rằng tôi không phải như vậy. Cảm giác như nội tâm tôi hiện tại đang bị vùi sâu dưới nhiều tầng ngăn cách, nếu không hét thật to sẽ không ai nghe thấy được mình.

Haruna đẩy mạnh tôi trở ra, ngăn cách tôi tiến đến gần chị ấy. “Một con nhím xù gai chỉ vì muốn bảo vệ cái thân hình yếu ớt, mỏng manh của nó mà thôi. Minami, em chính là như thế!

Đột nhiên tôi cảm thấy mọi lời muốn nói ra bị thế lực vô hình nào đó ngốn trọn đi hết. Tôi ngồi xổm xuống nền đất, cảm giác vô lực kéo đến. Lời Haruna không tàn nhẫn nhưng chuẩn xác, đánh vào trung tâm cội nguồn của sức mạnh trong tôi, sự phòng ngự được dựng lên để che giấu đi nội tâm yếu ớt. Ngọn lửa cháy mạnh mẽ trong tôi như bị đóng băng, mất sạch hết cái vẻ hào nhoáng, hừng hực ban nãy.

Trong thoáng chốc mọi khả năng phòng bị như tan biến, chỉ còn có thể buông mình trên nền đất. Đôi chân yếu ớt không chống đỡ được thân mình, tôi trượt dài thân người. Ngồi co cụm bên dưới chân bàn, dùng tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu xuống, tôi muốn yên tĩnh, thật sự lúc này tôi chỉ muốn được chui gọn vào trong chiếc vỏ ốc cứng cáp của mình.

Nội tâm cảm thấy thật mệt nhọc, mọi suy nghĩ cứ xáo trộn thành từng mảng rối tung, chuyển động không ngừng, tôi chẳng biết phải sắp xếp lại như thế nào.Cảm giác chênh vênh như thể đang đứng giữa một khoảng không vũ trụ bao la, xung quanh đều là một màu đen đặc trưng. Đâu là nền trời, đâu là mặt đất, tôi cũng không biết nữa. Những gì tôi có thể làm được chính là cảm nhận cái gọi là nội tâm của mình đang xáo tung lên, quay vòng trong khoảng không bao la ấy. Chúng tựa thể những mảnh vỡ rời rạc của trò chơi ghép hình, quay vòng, xáo trộn và vươn vãi khắp mọi nơi. Tôi cố nhặt lại thì chỉ thấy càng bất lực, phải ghép vào đâu đây, đâu mới là điểm bắt đầu và kết thúc?

Đến khi ý thức quay trở lại thì chỉ còn tôi trong căn phòng trống trãi, Haruna đã bỏ đi tự lúc nào.


-Hết chương 1-

*ラブ: Love

P/s: Ban đầu dự đây chỉ là OS thôi, nhưng càng viết thì mình càng lan man, dài dòng văn tự ra. Cũng có dự định là viết xong hết mới post luôn cho liền mạch. Nhưng mà nếu không edit rồi post trước chương 1 thì chắc chương 2 sẽ không ra đời được mất. :) Do bệnh lười ấy mà. :3


1 nhận xét:

Love nói...

*chửi* *chửi* *chửi*

*chửi*

*chửi* *chửi* *chửi* *chửi*

*chửi* *chửi*
*chửi* *chửi* *chửi* *chửi*

*chửi* *chửi* !!!!

Dịch: end lẹ đi con mắm -_-

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.