Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

[Oneshot][Atsumina] Như chưa hề xa.

Author: Ginny

Rating: T

Note: Mình đã từng đăng fic này rồi. Chỉ là trước kia khi viết fic này có cảm giác còn thiêu thiếu cái gì đó nên hôm nay mình edit lại lỗi chính tả, cũng như thêm một đoạn kết mới. Với đoạn kết này có lẽ cũng chẳng khá hơn là mấy. :)




7:00am


Reng... Reng... Reng...



Tiếng đồng hồ đáng ghét không ngừng kêu vang ầm ĩ  bên tai. Lấy gối bao phủ lấy đầu rồi vùi mình vào đóng chăn ấm áp. Bất giác những con số dần hiện lên trong tâm trí cô:



1



2



3



- Atsuko ơi,  dậy đi. Tỉnh dậy đi nào hỡi nàng công chúa bé nhỏ của tôi ơi.



Không cần phải suy nghĩ nhiều, Atsuko đã nhận ra giọng nói đó là ai. À không là giọng hát đấy chứ, cái người ấy đang cố gắng biến tất cả những gì mình nói ra thành giai điệu nào đó, thật sự mà nói thì có chút khó nghe.  Chính là cậu ấy,  Minami bé nhỏ của cô. Cậu ấy luôn là cái đồng hồ báo thức thứ hai của cô. Atsuko mỉm cười, cô lên tiếng bằng chất giọng làm nũng đặc trưng của riêng mình: 



- Để yên cho tớ ngủ, một phút nữa thôi...



- Tớ lại không muốn nhìn thấy nàng công chúa của tớ bị người khác chỉ trích về việc đi làm muộn.



- Một giây nữa thôi cũng được mà. -  Atsuko lèm bèm nói, đồng thời tay cô đã nhanh chóng tóm lấy người kế bên,  kê đầu lên đùi cái đồng hồ báo thức đó. 



Minami cũng thuận thế đỡ lấy cô công chúa nhỏ của mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mượt của Atsuko.



Atsuko rất thích cảm giác này, mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Minami. Bàn tay cậu ấy sẽ ôm chặt lấy cô, dịu dàng  mơn trớn.  Bên tai sẽ được nghe giọng nói ấm áp của cậu ấy,  thật hạnh phúc.



- Không phải hôm nay Atsuko nói sẽ có một điều bất ngờ cho tớ sao? Tớ rất mong đó nha.



- Được rồi, tớ dậy đây.



Atsuko miễn cưỡng mở mắt, hít một hơi thật sâu rồi vươn vai trông thật là sảng khoái. Nếu như là ngày thường, nàng công chúa sẽ không dễ dàng nghe lời vậy đâu. Nhưng hôm nay thì khác, cô đã hứa sẽ làm một bữa cơm tối lãng mạn bên ánh nến cùng Minami bé nhỏ của cô.



- Buổi sáng sẽ là bánh mì và trứng chiên nhé?.



Minami thì thầm bên tai Atsuko, cô biết chắc dù ai kia chưa hoàn toàn thức giấc, thế nhưng bao tử đã vội vã làm việc mất rồi.



- Cũng được đó, nhưng tớ sẽ tự làm. - Atsuko ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt người đối diện. - Hôm nay tớ sẽ làm mọi việc, được chứ?



- Uhm. -  Cậu ấy vẫn luôn như thế, đáp trả lại Atsuko bằng một nụ cười ấm áp.



Thật sự thì cô nàng rất muốn nằm trong vòng tay ấy thêm một lúc nữa cơ. Nhưng vì lời hứa, Atsuko đành nhấc chân bước xuống giường. Sau khi làm vệ sinh cá nhân, cô tiến vào trong bếp, khoác lên mình chiếc tạp dề có thêu hình một chú thỏ trắng. Đây hiển nhiên không phải là vật dụng thường ngày của cô đâu nhé. Ừ thì cái tạp dề hình thỏ con đó, nhưng nó hoàn toàn là vật dụng của Minami. Có lẽ chúng ta cũng hiểu được rằng ai mới là người thường xuyên phải vào bếp rồi ha. Minami chọn hình chú thỏ trắng đó vì nó luôn làm cô liên tưởng đến Atsuko, mà nếu liên quan đến nàng ấy thì thức ăn luôn là thứ không thể thiếu rồi. Minami nói khi mang chiếc tạp dề này sẽ nhắc cô phải cố gắng hơn nữa để làm thiệt là nhiều món ăn ngon cho ai kia.  Atsuko mỉm cười, lấy tay chạm nhẹ vào hình chú thỏ ấy, cô thì thầm những từ ngữ rất nhỏ đủ để mình cô nghe thấy mà thôi: "Minami ngốc. " 



Cuối cùng mọi thứ cũng đã được chuẩn bị hoàn tất. Atsuko bày thức ăn lên trên bàn,  mùi trứng chiên thơm phức. Cô nàng kẹp một ít trứng vào trong miếng bánh mì vừa được nướng xong. Cắn nhẹ một ít bánh, vị thơm lừng của trứng chiên hoà cùng với độ giòn tan của miếng bánh nướng, cảm giác thật là tuyệt.



- Tớ làm đồ ăn cũng ngon lắm chứ bộ. - Atsuko ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, trong giọng nói chứa đựng một chút sự đắc ý và tự mãn.



- Tớ biết mà.



- Cậu biết gì cơ chứ?



- Tớ biết Atsuko của tớ nấu ăn giỏi. - Minami mỉm cười nhìn cô.



- Thật không đó? Giọng cậu nghe có vẻ miễn cưỡng quá đi. - Atsuko hơi nheo mắt lại, hình như nàng không mấy gì tin tưởng vào lời ai đó khen ngợi.



- Thật mà, nhưng có điều… còn thua xa tớ. - Minami bật cười to, mặc cho ai kia đang nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn.



- Nếu vậy thì cho cậu nhịn luôn. - Vừa nói, Atsuko vừa đưa tay sang lấy đi phần bánh của người đối diện, nàng cho hết số bánh đó vào miệng với cái nhìn đầy thách thức.



Và giờ thì cô nàng bị nghẹn. Minami với tay lấy cốc sữa đưa cho cô nàng, nét mặt thể hiện sự lo lắng dù vậy vẫn không giấu được ý cười trong đó.



- Tớ không có giành với cậu đâu, từ từ ăn thôi.



- Tất cả là do cậu trêu tớ. - Atsuko nheo mắt nhìn, nàng muốn người kia biết là đang khó chịu à nha nên tốt nhất đừng cố chọc tức nàng.



- Thôi được rồi xem như do lỗi của tớ. Vậy bây giờ thấy dễ chịu hơn chưa?



Nhìn nét mặt vì bị nghẹn đến đỏ cả lên. Minami cảm thấy rất dễ thương, cô muốn trêu thêm một chút nữa, nhưng lại thôi, Minami không muốn Atsuko đi làm với một vẻ mặt cau có.



- Tạm ổn. - Cô nàng uống thêm ngụm sữa rồi tranh thủ cho nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng.



Atsuko liếc nhìn đồng hồ trên bàn, cô quyết định đã đến lúc phải đi làm. Tiến lại bên cạnh Minami, trao cho cậu ấy một nụ hôn say đắm. Đã từ lâu việc này như trở thành một nghi thức quen thuộc đối với họ. Atsuko đã từng nói, chỉ cần như vậy thôi sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô trong suốt nguyên ngày làm việc.



- Gặp lại cậu sau nhé. - Cô đóng cửa lại. 









----------











8:00 am



Atsuko đến bệnh viện, nơi cô làm y tá. Một buổi sáng mùa thu tốt lành, ánh nắng ấm áp trải dài trên con đường. Một ngày đẹp trời và cô gái của chúng ta được tỏ tình.



- Maeda-san xin hãy nhận lời làm bạn gái của tôi.



Chàng trai trẻ trong bộ trang phục lịch lãm, nâng đóa hoa hồng đỏ thắm trên tay, nét mặt anh biểu hiện sự lo lắng vì mong đợi câu trả lời từ Atsuko.



Atsuko thoáng chút bối rối trước hành động này của chàng trai, anh từng là bệnh nhân đã được cô chăm sóc.



- Cảm ơn Takeshi-san, hoa rất đẹp nhưng tôi nghĩ rằng tôi không thể nhận được.



- Cô từ chối tôi?



Atsuko im lặng, ánh mắt chàng trai thoáng chùn xuống, sự thất vọng có thể được nhìn thấy. Để phá tan bầu không khí ngượng ngùng đó, anh ta cố gắng nhếch môi tạo thành một nụ cười gượng gạo.



- Xin cô hãy nhận đoá hoa này. Cứ xem như là… lời cảm ơn vì đã từng giúp đỡ tôi vậy.



- Cảm ơn anh.



Cô cúi đầu nhận đoá hoa một cách miễn cưỡng, sau đó khẽ gật đầu chào rồi quay lưng đi. Trước khi cô đi xa, anh chàng ấy đột ngột lên tiếng:



- Chắc hẳn cô đã có được người yêu quý rồi nhỉ?



Atsuko hơi khựng lại, thấy vậy chàng trai đó tiếp tục nói như mong muốn tìm được chút hi vọng nào đó.



- Người đó… là một người đàn ông rất tốt?  – Anh ta lại cười một cách ngớ ngẩn.



Cô quay người lại, lên tiếng cũng như dập tắt cái hi vọng mong manh như bong bóng xà phòng của chàng trai tội nghiệp.



- Không đâu, cậu ấy chẳng tốt chút nào hết đó, rất ngốc, lại hay mít ướt nữa chứ. Cậu ấy chẳng hề cao lớn, còn lùn hơn tôi nữa. Nhưng bờ vai cậu ấy lại rất ấm áp và tôi biết rằng tôi yêu cái người ấy.



Atsuko mỉm cười, chiếc mũi cô khẽ nhăn lại, và trong ánh mắt cô đang hiện lên một điều gì đó. Vâng, niềm hạnh phúc. Người con trai đó nhìn cô như muốn nói, Atsuko đã không để có anh ta có cơ hội đó, cô nhanh chóng hoàn thành câu nói cuối cùng:



- À người ấy chính là một cô gái vô cùng ngốc.



Atsuko quay đi, nhanh và dứt khoát, để lại sau lưng một tượng đá trong hình hài con người đứng yên bất động. 









----------









11:30 am



- Yuko dạo này chị vẫn khỏe đấy chứ? Chị và Haruna-san vẫn vậy à? 



Atsuko và người chị em thân thiết của cô, Oshima Yuko,  đang cùng nhau dùng cơm trưa. Đã lâu lắm rồi họ mới có dịp gặp lại, một năm rồi kể từ ngày Atsuko quyết định chuyển công tác về vùng quê, để được gần với Minami của cô hơn.



Yuko uống một ngụm nước để trôi đi hết phần cơm trong miệng rồi mới nói:



- Em thấy đó, chị vẫn khỏe. Công việc tuy có chút bận rộn nhưng vẫn có thể thu xếp được. Còn Nyan Nyan ý hả? Cô ấy thỉnh thoảng có đi chụp ảnh cho vài tạp chí thời trang. Còn lại thời gian ở nhà làm người vợ ngoan hiền của chị. 



Atsuko cảm thấy hài lòng với những thông tin nghe được về cuộc sống của Yuko.



- Hai người thật là hạnh phúc ghê đó.



- Uầy, em biết đó, gia đình nào lâu lâu cũng phải có những xung đột. Công việc của một diễn viên nhiều lúc đòi hỏi chị phải về khuya, hoặc đôi khi có những chuyến đi vài ngày. Có vậy thôi mà cô ấy cứ ghen bóng ghen gió cả lên. Nào là dò hỏi chị có đi lại với em nào hay không, thiệt là gò bó lắm luôn á.



Yuko làm ra bộ mặt đầy vẻ khổ sở như muốn nhận được sự cảm thông và thấu hiểu của Atsuko, nhưng đáp lại, cô nàng chỉ khẽ nói:



- Nếu là em, em cũng không tin tưởng chị được đâu. – Atsuko khẽ nhấp ngụm nước, lơ đãng bình luận.



- Em thừa biết rằng trong lòng chị nào có ai khác ngoài cô ấy. Đối với những người đẹp khác cùng lắm chị ôm họ xã giao mà thôi à.



- Vậy còn hành động sờ mó lung tung cũng được gọi là giao tiếp thông thường hen?



- Cái đó được gọi là Skinship đó em.



- Thôi khỏi giải thích, em quá hiểu chị rồi. – Hướng ánh mắt nhìn Yuko, ý cười thoáng xuất hiện trên khóe môi.



Yuko cầm vội ly nước lên uống, xoay đầu sang hướng khác, xem như nên ngừng chủ đề này ở đây là được rồi. Nhiều khi cô cũng tự hỏi sao không ai tin tưởng về tình cảm của cô hết vậy, điều đó thật sự làm cô rất khổ tâm đó nha.



- À mà dạo này em sao rồi? – Quay lại nhìn Atsuko, giọng nói cô thể hiện sự quan tâm dành cho cô em gái nhỏ.



- Vẫn bình thường thôi, đi làm, về nhà, ăn rồi ngủ. Thỉnh thoảng cũng đi chơi. Chị biết đó Minami là tên ngốc, lúc nào cũng chỉ biết có công việc mà thôi. Nên thời gian đi chơi của hai đứa cũng không có nhiều. – Chìm đắm vào không gian suy tư, Atsuko bình thản trả lời.



- Acchan à...  - Yuko khẽ nắm lấy bàn tay cô. -  Một năm rồi đó em...



Atsuko ngẩng mặt lên nhìn vào Yuko, nơi ánh mắt cô như ẩn hiện lên tia sáng mờ ảo:



- Chị biết không, em vẫn đang rất hạnh phúc.



- Uhm...



Buổi trưa hôm đó cả hai tiếp tục tán gẫu với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Ở nơi phương xa của bầu trời từ đâu kéo đến một đám mây đen, làm cho ánh nắng dần bị che phủ đi. 









----------









5:00 pm



Đúng là không ngoài dự đoán, đám mây đen lúc trưa đột ngột chuyển đổi ngày càng lớn hơn. Ánh nắng cuối cùng cũng chợt tắt, những giọt nước nặng trĩu bắt đầu rơi xuống. Mưa rơi rả rích ngoài hiên, Atsuko đứng lóng ngóng bên trong, cô thật sự rất muốn ra về nhưng chỉ tiếc rằng không có không có mang theo dù.



- Tớ biết chắc rằng cậu sẽ quên mang theo dù cho coi.



- Minami?



Atsuko ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu ấy. Dáng người bé nhỏ bước đi dưới cơn mưa nặng hạt, thân hình cậu ấy khẽ run lên khi làn gió lạnh thổi qua. Trái tim Atsuko đập nhanh hơn một chút, vì cô biết Minami của cô rất ghét cảm giác khi lạnh. Nhưng rồi thì cậu ấy đang ở đây vì cô.



- Cậu nghĩ ngoài tớ ra còn có thể là ai khác nữa sao? 



Atsuko mỉm cười. Nhanh chóng Minami đã bước đến bên cạnh cô. Cả hai che chung một cây dù, đi bên dưới làn nước mưa dày đặc cứ như muốn thách thức cái thời tiết giá lạnh đó không bằng. Không sao đâu, khi hai bàn tay đang chặt vào nhau thì làm gì còn giá lạnh.



- Lạ thật ấy, mùa hè đã qua lâu rồi vậy mà vẫn còn mưa. - Atsuko đưa tay ra bên ngoài hứng lấy những giọt mưa lạnh tanh.



- Tớ thừa biết trời sẽ mưa.



Atsuko quay sang nhìn, nàng hơi nghiêng đầu vì khó hiểu:



- Sao cậu có thể biết được?



- Vì tớ quan sát biểu hiện của Atsuko, cậu giống như thời tiết vậy ấy, luôn thay đổi thất thường. Nếu ngày nào cậu vừa giận vừa vui, đột nhiên nổi hứng làm việc nhà thì y như rằng ngày đó sẽ có mưa. - Minami bật cười, nụ cười giòn tan hoà lẫn cùng tiếng mưa.



- Cậu ví tớ cứ như một kẻ vừa lười vừa hâm ý. - Atsuko quay mặt đi nơi khác để che đi gò má đang ẩn đỏ lên.



- Dù vậy nhưng tớ không thể nào ngừng việc yêu cái người vừa lười vừa hâm ấy được, tớ phải làm sao đây Atsuko~.



- Đó là việc của cậu, tớ không biết. - Cô nàng lại càng không thể quay lại nhìn cái người đáng ghét kia nữa rồi. Vì sao ha? Vì bạn có muốn để người mình yêu nhìn thấy gương mặt đỏ như cà chua không hen?



- Đùa cậu thôi, bất cứ khi nào trời mưa, tớ cũng sẽ mang dù đi đón cậu. Được không?



- Tuỳ cậu.



- Nè nè đừng có đi nhanh vậy chứ, cậu ướt mưa sẽ làm tớ đau lòng lắm đó nha.



Atsuko vờ đi nhanh, làm ra vẻ giận dỗi. Đợi đến khi bạn kia sốt ruột đi theo, cô nàng liền vẩy nước vào người bạn lùn.



- Atsuko, cậu chơi xấu.



- Cho cậu chừa thói quen ưa trêu tớ đi. 



- Được rồi, tớ hứa ngày mai sẽ bỏ...  Thế nhưng không phải hôm nay. Ha ha ha.



Vừa nói Minami đã nhanh chóng vẩy nước vào người Atsuko.



- Takahashi cậu đứng lại cho tôi.



- Ha ha ha.

 







----------









5:30 pm



Bên ngoài công viên trò chơi.



Cơn mưa đã tạnh, đám mây đen tan biến đi cứ như là chưa hề tồn tại vậy đó. Bầu trời điệu đàng khoác cho mình chiếc áo màu cam rực rỡ của ánh hoàng hôn. Điểm tô lên đó là lớp cầu vồng lấp lánh.



Atsuko ngước nhìn lên “cối xoay của thần gió”, ờ thì tên gọi của trò chơi đó là như vậy.



- Nè Minami cậu còn nhớ ở trò chơi này đã diễn ra kỉ niệm gì không?



- Tớ không có nhớ. - Minami chu môi ra, cái điệu bộ làm nũng không hợp với hoàn cảnh chút nào hết luôn á.



- Tớ ghét cậu lắm đó nghen, giá mà bây giờ cậu đoán được tớ sắp làm gì cậu thì hay biết mấy?



Atsuko cười thật tươi, nhưng ẩn chứa trong ánh mắt cô ấy không phải là nụ cười đơn thuần đâu đó nha.



- Tớ nhớ mà... - Minami nhanh chóng lên tiếng trước khi vòng tay ai kia siết chặt lấy cô hơn nữa. - Là ngày đánh dấu chủ quyền, ngày mà cậu thuộc quyền sở hữu của tớ.



- Tớ là của cậu ấy hả? - Vòng tay của Atsuko lại tăng thêm lực.



- À không, tớ nhầm, đánh dấu ngày tớ trở thành người của Atsuko, hộc hộc.



- Tớ thương cậu quá đi Minami bé nhỏ của tớ.



Atsuko tặng nụ hôn nhẹ lên má Minami, đồng thời nới lỏng vòng tay quấn quanh người cô bạn lùn.



- Nhớ không lầm thì ngày đó tớ mới là người tỏ tình với cậu mà.



- Uhm thì là cậu năn nỉ xin được làm vật sở hữu của tớ.



Atsuko cười, sự ranh mãnh hiện trên nét mặt cô. Chẳng bù cho bạn kia chỉ thoát ra được tiếng thở dài đầy bi ai.



Atsuko nhớ ngày ấy, chính cô rủ Minami lên vòng xoay. Cũng chính cô bá đạo dùng một ổ khóa có hình trái tim màu hồng khóa cánh cửa lại. Rồi cứ như thế trò chơi vận hành. Điều đó có nghĩa là trong chiếc lồng sắt, ở độ cao làm chóng mặt, có hai người bị nhốt.



Và bạn Minami lúc ấy chỉ biết nhìn vô cái ổ khóa với cái hình dạng sến súa, cô bật khóc không thành tiếng. Atsuko chỉ đơn giản nhìn cô rồi nói:



- Cậu nợ tớ một lời tỏ tình, hoặc cậu nói những gì cần phải nói, hoặc chúng ta sẽ cùng nhau ở đây.



- Cậu đùa tớ á?!



- Cậu đoán đi?



Và như thế bạn Minami đã tự giác đeo gông vào cổ.



- Tớ muốn nghe lại những lời cậu nói Minami yêu dấu ạ, ngay bây giờ luôn. -  Vừa ôm bạn gái nhỏ, vừa hồi tưởng về những tháng ngày hạnh phúc ấy, khóe miệng cô cong lên một nụ cười hạnh phúc. Atsuko vuốt ve những lọn tóc trên trán, sau đó cô dùng tay chọt chọt vào lúm đồng tiền bên má Minami. Điều đó luôn làm cô thích thú.



- Thiệt luôn à, ngay bây giờ?



- Uhm.



Minami hít lấy một hơi thật sâu. Chầm chậm ngước nhìn Atsuko, cho đến khi ánh mắt hai người hoàn toàn chìm đắm vào nhau. Khoảng cách từ từ rút ngắn khi đôi tay nhỏ bé của Minami vòng qua ôm lấy eo của Atsuko kéo lại phía mình. Gương mặt tiến sát lại nhau hơn cho đến khi hơi thở cả hai hoà lại thành một.



- Cậu biết không Atsuko, tớ không muốn nói lại những gì đã từng nói với cậu đâu. Vì tình cảm mà tớ dành cho cậu hôm nay sẽ nhiều hơn hôm qua. Ngày hôm đó tớ chỉ nói thích cậu thôi đúng không? Ngày hôm nay tớ nói là tớ rất yêu cậu, sẽ mãi luôn bên cạnh cậu. Trái tim này tớ giao cho cậu, muốn làm gì là quyền định đoạt của cậu.



Atsuko khẽ nghiêng đầu, tựa lên bờ vai nhỏ ấm áp của cậu ấy:



- Vậy giờ tớ đem đi làm sốt cà chua hen?



- Ể ~ Món khác có được không?



- Nhưng tớ chỉ thích cà chua à. - Atsuko dúi đầu vào ngực Minami ra chiều làm nũng.



- Ờ thôi tuỳ cậu, tim tớ do cậu và vì cậu.



Minami dùng hai tay chạm vào gương mặt Atsuko, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng ấy. Minami khẽ nghiêng đầu cho đến khi làm nàng công chúa đỏ mặt. Atsuko nhắm mắt lại, hơi thở trở nên gấp gáp, nàng đang mong chờ, mong được cảm nhận làn môi ấm áp của cậu ấy sẽ bao trọn lấy mình.



Giây phút lặng lẽ trôi qua và rồi không có điều gì xảy ra cả.



Minami đã bước đi về phía trước, hậu quả của hành động đó báo hại bạn Atsuko đứng yên ngây ngốc.



- Về nhà thôi Atsuko, sao cậu còn đứng đó? Hôm nay  trên trời có đĩa bay ha?



- TAKAHASHI!!!



Hai dáng hình đuổi bắt nhau dưới ánh chiều tà. Tiếng cười đùa hoà cùng làn gió chiều bay vút lên cao. 









----------









7:00 pm



Tại nhà.



Atsuko loay hoay đi lại hết từ trong bếp rồi lại ra phòng khách. Cuối cùng cô nàng cũng đã có thể thở phù nhẹ nhõm. Trước mặt cô một chiếc bàn vuông được phủ một tấm khăn lớn màu trắng. Ở giữa bàn để một lọ hoa hồng, giá nến để cách đó không xa. Atsuko tiến lại gần để thắp lên những ngọn nến, ánh sáng lung linh, mờ ảo nhè nhẹ lan tỏa xung quanh.



- Hôm nay tớ làm tất cả là vì cậu. - Atsuko lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình. Cô vén lại những sợi tóc loà xoà trước mặt. Giờ đây trông cô thật xinh đẹp và quyến rũ với chiếc váy liền quần màu đen kèm theo những hoạ tiết đơn giản.



Minami ở phía đối diện đang nhìn cô với một nụ cười tràn đầy sự ấm áp quen thuộc của cậu ấy.



7:30 pm



Atsuko bày những món ăn mà cô đã chuẩn bị lên trên bàn. Tất cả đều là những món Minami thích.



- Minami nè, cậu có biết không, mất gần cả năm nay để tớ có thể nấu thành thạo những món ăn mà cậu thích đó. Từ hôm nay cậu không được trêu tớ nữa nhé.



Minami vẫn nhìn cô và cười.



7:45 pm



- Một năm trước cậu còn nợ tớ một cái hẹn cùng nhau ăn tối. Hôm nay cậu phải thực hiện lời hứa đấy nhé.



Lần này Atsuko tránh không nhìn vào biểu hiện của Minami, cô chỉ đứng dậy bật nắp chai rượu vang.



7:50 pm



Atsuko rót tiếp cho mình thêm một ly rượu nữa. Trong vài phút ngắn ngủi cô đã nốc liên tục ba ly rượu vang.



7:55 pm



- Minami nè, cậu biết tớ nhớ hơi ấm của cậu lắm không. Mỗi sáng thức dậy tớ luôn nhìn về bên trái mình, hi vọng được nhìn thấy cậu cười với tớ. - Atsuko lại uống thêm một ngụm rượu.



7:56 pm



- Hôm nay có một người đã tỏ tình với tớ đó. Cậu xem tớ rất là đào hoa đó nha. Xem cậu kìa...  Đừng có lo tớ đã từ chối anh ta. Vì cậu giữ mất trái tim tớ rồi, khi nào cậu mới trả lại cho tớ đây? Ha ha, tớ biết rồi, cậu sẽ không giao lại đâu. - Và cô lại uống thêm một ngụm nữa.



7:57 pm



- Hôm nay tớ gặp lại chị Yuko, một năm rồi đó và mọi người vẫn ổn. - Atsuko tiếp tục làm đầy ly rượu.



7:58 pm



- Tớ hôn cậu nhé?



Bỏ ly rượu xuống, Atsuko bước về phía đối diện.



7:59 pm



Âm thanh ly rượu rơi xoảng trên nền đất. Giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nụ hôn lạnh giá.



-----Flashback-----


8:00 pm một năm trước.



- Minami, cậu sắp về chưa?



Âm thanh trả lời vội vàng qua điện thoại:



[ Vài phút nữa thôi, đợi tớ nhé.]



Atsuko mỉm cười, cô đang rất hạnh phúc, cô chờ người cô yêu trở thành về. Cả hai đã hẹn nhau sẽ cùng ăn cơm tối.



- Tớ sẽ đợi.



8:30 pm một năm trước.



[ Maeda-san, có phải là cô không?]



- Vâng, có chuyện gì?



[ Tôi là nhân viên bệnh viện Trung ương, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng...



Tút… Tút… - Âm thanh tiếng điện thoại bị cắt ngang.



9:00 pm một năm trước.



Atsuko bước vào căn phòng trắng, lạnh toát. Minami của cô đang nằm đó, những dải băng quấn quanh khắp người cậu ấy. Ống thở đang cố gắng hoạt động như để níu giữ từng chút một sự sống.



- Mi... Minami... - Nước mắt tuôn trào, mọi thứ xung quanh Atsuko nhòe đi.



Minami mỉm cười, cố gắng phát ra những tiếng thì thào:



- T... Tớ xin lỗi Atsuko... Hôm khác nhé...



- Không... - Atsuko bật khóc nức nở.



- Hứa với tớ một việc...



- Minami...



- Xin cậu hãy luôn cười... Đó là điều tớ muốn... nhìn thấy...



Tiếng bíp lạnh tanh vang lên, một đường thẳng băng đầy sự chia ly. Làn ranh giữa hai thế giới đã được vẽ. Nước mắt hoà lẫn nỗi đau đớn tột cùng.




------ End flashback-----






9:01 pm



- Một năm rồi đó Minami ạ. - Atsuko nhìn vào tấm di ảnh của người yêu dấu, ở trong đó cậu ấy vẫn đang nhìn cô, nụ cười ấm áp.



- Cậu biết không, tớ vẫn đang sống và mỉm cười mỗi ngày. Minami sẽ luôn bên cạnh tớ đúng không?  - Atsuko ôm chặt hơn nữa di ảnh người mà cô yêu quý nhất.



Nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi. Ôm lấy đầu gối, cô dần chìm vào giấc ngủ. Hơi men vây lấy cô, cái lạnh của đêm mùa thu làm cô khẽ rùng mình. Nhưng sâu thẳm trong tim cô vẫn luôn nhen nhóm ngọn lửa yêu thương. Vì cô biết tình yêu cô dành cho cậu ấy sẽ mãi không bao không bao giờ tan biến.



- Atsuko, cậu biết không, dù không còn bên cạnh cậu nhưng tớ vẫn sẽ mãi dõi theo cậu nhé.



- Tớ biết mà, Minami ngốc ạ.



Ngoài trời, cơn gió đêm thổi đến, lạnh lẽo thật ấy. Có lẽ mùa đông năm nay sẽ đến sớm. Nhưng không sao, chúng ta sẽ cùng nhau đợi đến mùa xuân. Khi những cánh hoa anh đào hé nở. Khi ánh mặt trời trở nên ấm áp hơn. Rồi sẽ đến lúc chúng ta gặp lại nhau, ở một nơi nào đó.



- Cậu tin vào điều đó chứ?



- Tớ tin vào tình yêu của chúng ta. 





















Phần 2





-          Cháu hãy đi đi, thời gian không còn nhiều nữa. – Giọng nói khàn khàn, nét mặt đã thấm đượm sự mỏi mệt. Vị thần buông tay, đẩy cô gái nhỏ về phía trước.



Minami run rẫy bước từng bước một hướng về Atsuko. Cô gái đang cuộn mình nằm trên sàn nhà, nước mắt lạnh giá không ngừng rơi trên gương mặt.


-          Atsuko… - Minami khẽ gọi. – Atsuko ơi, làm ơn hãy đáp lại tớ đi mà…

Vẫn là như thế, mỗi một lần gọi tên cậu ấy chính là lúc sự bất lực xâm chiếm lấy trái tim cô.

-          Cô ấy thậm chí còn không nghe thấy cháu thì cháu còn có thể làm được gì đây chứ?!

Sự đau đớn cùng tức giận vây lấy. Cô quay lại thét vào mặt vị thần già nua ấy.

-          Một năm rồi đó, cháu vẫn luôn ở đây, chưa bao giờ rời xa. Như thế thì đã sao? Cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy sống trong đau khổ. Cháu phải làm sao đây?

Cô gái nhỏ khụy gối trên nền đất, dang đôi tay ôm lấy người con gái cô yêu. Nhưng rồi cũng chỉ có thể bất lực ôm lấy khí lạnh vào người.

Vị thần khẽ buông tiếng thở dài, nặng nhọc nói:

-          Cố gắng một lần nữa đi.

Minami hít vội một hơi thật sâu, nếu đó vốn là điều cần thiết để lấy tin thần khi còn sống, giờ đây ít ra cũng có chút tác dụng với linh hồn như cô. Không vội vàng chạm lấy, cánh tay cô từ từ di chuyển trong không trung. Minami nhắm mắt lại, cô hồi tưởng về khoảng thời gian trước đây. Nhớ về những ngày tháng bên cạnh cậu ấy, vui, buồn, giận hờn. Mong nhớ về nụ cười rạng rỡ trên môi, về ánh mắt luôn ngập tràn tình yêu dành cho cô, về giọng nói, cơ thể ấm áp của cậu ấy. Tất cả mọi điều về cậu ấy làm cô mê đắm, làm trái tim cô phải run động từng hồi. Khát vọng, mong muốn lúc này chỉ có thể chạm vào Atsuko thôi, một lần nữa cảm nhận lấy cậu ấy, truyền đến cậu ấy tình cảm chứa chan trong lòng.

Cánh tay hạ xuống, chạm nhẹ lên bờ vai, có chút run sợ vì lo lắng và hồi hộp.

-          Minami… - Atsuko khẽ chuyển mình.

Minami như vỡ òa vì sung sướng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, miệng không ngừng gọi tên Atsuko.

-          Minami… ? – Atsuko khó nhọc gượng ngồi dậy.

-          Tớ ở đây. – Chỉ một câu nói thôi mà Minami đã cảm thấy hạnh phúc đến phát điên. Cuối cùng cũng có thể nói cho cậu biết rằng tớ vẫn ở đây, ở ngay bên cậu.

-          Uhm, tớ biết mà… - Đầu óc quay cuồng vì men rượu, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía có Minami của cô. – Tớ biết là cậu vẫn luôn ở đây mà.

-          Atsuko… - Minami đau lòng nói. – Sao cậu lại khiến bản thân mình trở nên như vậy chứ? Uống nhiều rượu đến thế này để làm gì chứ?

-          Vì tớ muốn nghe thấy giọng nói của cậu… - Atsuko cười buồn. – Chỉ có khi đầu óc không còn tỉnh táo nữa tớ mới có thể được nhìn thấy cậu. Giống như lúc này vậy. – Cô khóc, nước mắt làm nhòe đi bóng hình của Minami.

-          Tớ không phải là giấc mơ, càng không phải là tưởng tượng. – Nắm lấy tay Atsuko. – Là tớ đây mà.

Cái siết tay ấy, hơi ấm lan tỏa từ lòng bàn tay Minami, từng chút một truyền đến trái tim cô. Hơi men như tan biến đi, đầu óc dần thanh tỉnh trở lại. Là thật rồi, là Minami của cô, người mà bao ngày vẫn luôn mong nhớ.

-          Tớ rất nhớ cậu…

Ôm lấy Minami, chưa bao giờ Atsuko cảm thấy cơ thể lại có thể trở nên vô lực đến như vậy. Để mặc cho bản thân chìm sâu vào dòng xoáy cảm xúc đột ngột và mạnh mẽ. Không còn ngôn từ nào có thể diễn tả được, chỉ có thể nép sát vào người Minami. Lúc này đây, Minami như thể chiếc phao cứu sinh kéo cô ra khỏi nỗi đau thương mênh mông như mặt biển kia.

-          Ngoan nào Astuko, đừng khóc nữa… - Dịu dàng ôm lấy cô, thì thầm bên tai những lời an ủi. Vẫn giống như trước đây vậy, mỗi khi Atsuko buồn, Minami sẽ lại ôm lấy cô dỗ dành như một đứa trẻ.

-          Minami nè…

-          Uhm…

Atsuko ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt Minami. Có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều nỗi bi thương, mong nhớ chất chứa trong lòng. Nhưng chỉ trong giây phút nhìn vào đôi mắt cậu ấy, mọi ngôn ngữ chợt tan biến đi tựa như một làn khói. Atsuko có thể nhìn thấy hình dáng chính mình từ trong mắt Minami. Phải rồi, cô vẫn luôn ở đó mà, vẫn luôn ở trong lòng Minami. Atsuko có thể nhận ra ánh mắt tràn ngập yêu thương dành cho mình. Gần hơn nữa, nghiêng đầu tiến hơn chút nữa. Để cậu ấy có thể chạm vào cô. Chạm vào nơi đây, chạm vào trái tim cô. Những yêu thương từ sâu trong tim dành cho Minami vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ tan biến đi cả.

Môi kề môi, hơi thở hòa lấy nhau, tiếng nấc nhè nhẹ, trái tim hòa vang cùng một nhịp đập. Hai cơ thể quấn lấy nhau không rời, từng đợt nụ hôn Minami gửi đến cô, hơi ấm bao bọc lấy Atsuko. Cảm giác yêu thương này cứ như thể chưa từng rời xa, lúc nào cũng luôn ở ngay bên cô. Nếu có thể mãi như vậy thì tốt rồi.Hạnh phúc ơi, xin đừng đi có được không?

Mãi một lúc sau, khi hai người ngồi tựa vào nhau trước cửa sổ. Minami ôm lấy Atsuko, che phủ cô khỏi những đợt gió lạnh thổi đến.

-          Minami nè… Cậu vẫn sẽ đi sao? – Dù đã cố gắng đè nén cảm xúc lại nhưng vẫn không thể giấu đi được sự nghẹn ngào.

-          Tớ… - Minami cúi đầu thở dài.

-          Đừng như vậy chứ… - Atsuko cười nhạt. – Tớ không quen nhìn thấy nét mặt ảm đạm của cậu chút nào cả. Tớ ổn mà.

-          Không! Cậu chưa bao giờ ổn cả. – Minami đột ngột lên giọng.

-          Cậu nhìn xem tớ có chỗ nào bất thường sao?

-          Atsuko… Có thể đừng gượng cười nữa được không? Tớ sai rồi, khi đến lúc ra đi vẫn muốn cậu phải luôn tươi cười. Tớ sai rồi... – Nắm lấy đôi bàn tay có phần lạnh lẽo ấy, Minami nói, những lời xuất phát từ nội tâm cô.

-          Cậu vẫn luôn ở đây mà… Chưa hề rời xa tớ, làm sao tớ không vui cho được. – Cô vẫn cười, chỉ là cảm giác xót xa bắt đầu trào dâng.

-          Tớ sẽ đi.

Khoảng lặng xuất hiện giữa hai người. Ngón tay Minami không ngừng chuyển động trong không khí, vẽ vời ra những hình tròn tưởng tượng nào đó. Atsuko chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, thoáng chốc lại ngó ra ánh đèn đường bên ngoài. Một con thiêu thân nhỏ đang bay vòng vòng xung quanh ánh đèn, tìm đường lại gần hơn nữa phía nguồn sáng, bất chấp rằng có thể mất đi sinh mệnh.

Một lúc thật lâu Minami khẽ gọi Atsuko.

-          Đừng chạm vào tớ!

Cô lùi lại, tránh khỏi tầm với của Minami. Cô cảm thấy trái tim như vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ. Kể cả lúc Minami mất đi, cô vẫn không cảm thấy đau đớn đến như thế này. Bởi vì thật sự rằng cô chưa bao giờ dũng cảm đối mặt với nỗi đau. Luôn cố tự ép bản thân tin tưởng rằng mọi thứ chỉ là một cơn mơ. Tỉnh lại rồi thì Minami vẫn sẽ ở đó với cô. Giấu đi hết mọi niềm đau, nước mắt, đeo lên một mặt nạ tươi cười, hạnh phúc. Để làm gì chứ?

-          Atsuko… - Minami ngập ngừng lên tiếng. – Một năm qua tớ đã luôn thấy cậu cười. Tớ nhìn thấy hết đó, sự cố gắng, kiên cường của cậu. Và tớ cũng nhìn thấy cả niềm đau ẩn giấu bên trong cậu. Có những khi nghe cậu gọi tên tớ trong giấc mơ, tớ chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn. Cậu nói đi, tớ phải làm sao đây?

-          Tớ…Minami…

Minami nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh Atsuko. Ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng.

-          Thật xin lỗi.

Giây phút trầm lặng đi qua, Minami đứng lên, ôm lấy cơ thể đầy sự bất an, mỏi mệt của Atsuko vào lòng rồi tiến đến phòng ngủ. Đặt cô lên giường sau đó lấy chăn phủ lên người cả hai.

-          Cậu cần phải nghỉ ngơi. – Giọng nhẹ nhàng nhưng có chút mệnh lệnh trong đó.

-          Nếu lúc tớ tỉnh dậy, cậu vẫn sẽ ở đây đợi tớ chứ?

-         

-          Minami, ôm tớ đi.

Còn có thể nói được gì nữa đây. Atsuko à, có lẽ đến lúc đón nhận sự thật rồi. Mạnh mẽ lên chút nào.

-          Minami… Minami…

-          Uhm.

-          Không có gì. Tớ chỉ muốn gọi tên cậu thôi.

-         

-          Cậu nói đúng. Tớ không nên gắng gượng với nỗi đau, Cũng đến lúc phải chấp nhận sự thật rồi. Tớ sẽ khóc khi thấy đau, cười khi thấy vui nhé. Cậu có thể tin tưởng ở tớ.

-          Atsuko…

-          Suỵt. – Đặt tay lên miệng Minami, cô vùi sâu hơn nữa vào lòng ngực cậu ấy. – Hay thật ấy, tớ nghe thấy nhịp tim cậu rồi này. Nếu đây chỉ là giấc mơ, tớ cá rằng nó sẽ là giấc mơ chân thật nhất trong suốt quãng đời còn lại của tớ.

-          Uầy, cậu đúng là luôn làm tớ không yên lòng được mà. – Minami thở dài, cẩn thận vuốt ve mái tóc đen mượt của Atsuko.

-          Cậu sẽ đi đến đâu?

-          Tớ cũng không biết nữa. – Minami dời tay chạm vào khuôn mặt Atsuko. Lấy tay mân mê vẽ theo đường chân mày, đôi hàng mi, sống mũi, gò má đỏ hồng và kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ lên môi.

-          Tớ thì biết đó.

-          Vậy à…? - Cô lơ đãng hỏi.

-          Một hành tinh xinh đẹp, Nơi mà cậu có thể làm bất cứ những gì cậu muốn, đọc sách, ngâm thơ. Buổi sáng luyện công, hít thở khí trời, tối lại về tịnh tâm tu dưỡng, ngồi thiền.

-          Cậu cho là tớ sắp đi tu sao? – Minami nheo nheo mắt lại nhìn.

-          Ha ha ha. Cũng có thể lắm đó. – Atsuko khúc khích cười. – Cậu luôn ở đây. – Bắt lấy cánh tay đang làm loạn trên gương mặt cô, đặt lên ngực mình. – Minami luôn ở một nơi rất tốt. Ở trong tim tớ. Mãi mãi luôn là như vậy.

-          Atsuko. Tớ yêu cậu. – Nước mắt lại rơi.

-          Tớ cũng yêu cậu, Minami. – Hôn lên khóe mi như để lau đi những giọt nước mắt của cô gái nhỏ. Khoảnh khắc này sẽ mãi không quên. – Đợi tớ ngủ thật say rồi mới đi nhé, được không?

-          Uhm… - Ngắm nhìn thật lâu khuôn mặt của người yêu dấu, cho đến khi đôi mắt từ từ khép lại.




Bên ngoài trời, Minami thoáng nhìn dáng hình đang co cụm trong chăn kia, khẽ thở dài:

-          Rốt cuộc lần cuối cùng này cháu xuất hiện là đúng hay sai?

-          Cháu không thấy cô ấy đang ngủ rất bình yên sao? – Vị thần già nhàn nhạt lên tiếng.

-          Có thể như thế thật thì tốt quá…

-          Sẽ ổn thôi. Cháu phải tin tưởng vào sự mạnh mẽ của cô ấy chứ. Nếu là trước đây, cô nhóc ấy luôn kiên quyết bắt bản thân tin tưởng rằng cháu luôn còn bên cạnh. Thì giờ đây Atsuko đã đưa ra cho mình một quyết định rồi đó. – Vị thần vẫy tay vẽ một vòng tròn trong không khí. – Vậy còn cháu? Minami, cháu sẵn sàng đi tiếp con đường của mình chưa?

Khẽ nhìn lại Atsuko lần cuối rồi quay lưng lại.

-          Cháu sẵn sàng rồi ạ.

Cô bước chân vào vòng sáng vừa mới xuất hiện giữa bầu trời. Ánh sáng dần dần bao phủ khắp người cô, cảm giác thanh bình lan tỏa.

Trên bầu trời cao, một ngôi sao mới đã xuất hiện.

Trong căn phòng ấy, nụ cười thoáng hiện lên trên gương mặt vừa mới khô đi nước mắt: “Tạm biệt Minami.”
  

End.

4 nhận xét:

Unknown nói...

Hi hị, có ss2 *bung lụa*
[Nếu là trước đây, cô nhóc ấy luôn kiên quyết bắt bản thân tin tưởng rằng cháu luôn còn bên cạnh] => rõ ràng là ám Acchan sống dở chết dở mà còn đổ thừa cho Chan nữa chớ =))
Ọa ọa ~ không chịu đâu, sao không để Acchan ngủm theo Taka luôn đi, gặp lại nhau chi làm lúc chia xa đau gần chết luôn :(((((
P/s: Mều cưng post lại cái Tình khúc đi ~

Tú Nguyễn nói...

Thỏ con :))) *bay vô quánh bầm dập* nhớ muốn chết luôn hà ~~~

*quánh xong phủi tay*

Cảm ơn Thỏ cưng nha :3 Mà fic kia ko biết mất tích đâu rồi nữa ~ TT^TT

Unknown nói...

Tưởng bay vô hun dồn dập =)) thiệt là bạo lực dã man rợ :((

*ôm đùi* ta nhớ chủ nhơn quá đi (làm ơn quên cái vụ ăn đêm coi, tui quánh cho chớt giờ)

P/s: mất fic Tình khúc rồi hả TT^TT muốn đọc lại mà

bao chu nói...

Giao diện mới ha!
Tên mới ha!
Hang Ngư Miêu ⌒(≧▽≦)ノ
Gửi cá khô mèo yêu dấu. Xí tên xẹt xẹt
*đi ra*

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.