Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

[Fic] [Oneshot] 手紙 


Tác giả: Gin
Thể loại: Buồn, vui xen lẫn, dở dở ương ương,...
Ghi chú: Nguyên nhân ra đời trong một phút xuất thần, không rõ bản thân đang viết gì luôn.


Oneshot







Ngày… tháng… năm…



Người ta nói, khi cơn gió thổi đến rồi một lúc nào đó cũng sẽ ra đi mà thôi. Vậy tình cảm của tớ dành cho cậu đến khi nào mới có thể buông bỏ được đây? 

Minami à!

Tớ đã bao lần dặn lòng phải chấp nhận sự thật rằng cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở thành người đờn ông của đời tớ được. Tớ phải dần quen với cuộc sống khi không có cậu, tớ phải cố lắm để không bật ra những giọt nước mắt đắng chát. Thế nhưng mọi thứ cứ cuốn lấy tớ vô hình, như thể một dòng xoáy mạnh mẽ, cuốn phăng tớ vào trong đó. Một dòng chảy ấm áp nhưng cũng đau đến quặng lòng, đưa tớ tìm về ngày trước, tìm về ngày cậu còn đâu đây.

Tớ chẳng còn gì ngoài những nỗi đau xát muối mặn chát và dồn dập mỗi đêm. Tại sao kí ức về cậu lúc nào cũng vẹn nguyên như cái tivi màn hình phẳng độ nét cao vậy? Nó sống động tới mức tớ chỉ ước nó như cái tivi trắng đen hai màu để xài mà không được. Bởi vì nhớ cậu nên tớ mới nghiệm ra rằng, đôi khi dùng hàng cũ nó tốt hơn. Tớ phải vờ mường tượng cậu như cái tivi để có thể tạm quên đi kí ức về cậu, để có thể tập trung vào khái niệm màn hình phẳng và màn hình bự - tổ - chảng. Nhưng khi so sánh tớ lại vô thức nhớ tới cậu. Ừ thì Minami của tớ cũng mỏng thiệt, cơ mà tớ không quan tâm, chỉ cần cậu yêu tớ thôi. Trớ trêu thay, cậu lại không chọn cô gái như tớ. Dòng suy nghĩ của tớ cứ trôi, trôi mãi, trôi đến khi dừng lại ở 4 chữ "...cậu không chọn tớ..." Tim tớ lại một lần thắt lên đau dữ dội, tớ để mặt cho nước mắt tuông rơi. Ừ thì bởi vì tớ chỉ là một đứa con gái, nên tớ mất cậu.

Khi hình ảnh của cậu, những ký ức ngọt ngào ngày trước như con dao hai lưỡi cứa vào tim can, tê tái và lạnh thấu xương. Chẳng còn những thứ gọi là yêu, những ký ức vỡ vụn như mảnh thủy tinh. Cậu biết đó, âm thanh, màu sắc của cậu quá rõ nét, vì đó vốn dĩ là màn hình phân giải với độ nét cao. Thành ra khi nó rạn nứt, tớ cảm thấy tiếc tiền đến cực độ vì cái tivi tớ sắm để coi World Cup... À không, ý tớ là rất đau, rất khó chịu. Bên trong tớ như hình thành 2 luồng tư tưởng đấu tranh. Không muốn quên cậu và muốn xóa hết tất cả mọi ký ức để không còn đau. (Chứ không phải tớ tiếc cái tivi, hãy hiểu cho nỗi lòng tớ.) Nhưng có lẽ tớ đã để trái tim lấn át đi lí trí mất rồi, khi mỗi phút mỗi giây tớ cứ nghĩ về quá khứ mà khóc, tự cười và tự dày vò trong nỗi nhớ cũ kĩ ấy. Tớ đớn đau tê tái đến ngạt thở. Một quá khứ yêu thương nhưng cậu đáp lại quá nhỏ bé và eo hẹp. (Hiển nhiên là tớ không ám chỉ vụ màn hình mỏng của cậu nhé.)

Có khi tớ còn tự hoài nghi tình cảm của chính mình. Liệu tớ có còn yêu cậu không? Thường thì câu trả lời vẫn cứ là: "Yêu nhiều là đằng khác." Rồi thì sao? Rồi thì cũng chỉ có mình tớ tuyệt vọng trong đợi trông.

Ký ức chính là cơn sóng biển, có lúc phẳng lặng như mặt biển, bình thản đến độ tớ phải ngạc nhiên thốt lên rằng: "Tớ đã quên được cậu rồi sao?" Nhưng không, sẽ có lúc cơn sóng ấy trở mình, bất chợt từ đâu đó lại dội về, to lớn như cơn bão, cuốn đi mọi thứ, mọi cố gắng, nổ lực tỏ ra mạnh mẽ của tớ. Đâu đó trong dòng xoáy ký ức ấy, tớ sẽ lại thấy một Minami với nụ cười ấm áp trên môi. Một Minami sẽ luôn là người vượt lên trước mặt, đột ngột chặn bước chân tớ lại, rồi bằng chất giọng nhẹ nhàng nhưng chan chứa đầy cả sự lo lắng hỏi tớ: "Cậu vẫn ổn chứ?"
 
Thỉnh thoảng khi nhớ về cậu, tớ vẫn thường hình dung ra những tia sáng mặt trời bao phủ lên khắp người cậu. Nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt cậu khi tớ nói rằng tớ không sao. Cậu biết không? Gương mặt đáng yêu của cậu chan hòa cùng sắc cam rực rỡ của một buổi chiều hoàng hôn nào đó, đã làm tim tớ đập loạn nhịp không yên. Hình ảnh ấy quá đẹp đến làm ngây ngất lòng người, có nhiều lúc tớ cũng tự hoài nghi liệu rằng giây phút ấy đã từng xuất hiện. Hay đó chỉ là những ảo mộng của riêng tớ mà thôi.

Minami nè, có lúc tớ cảm thấy mình hành xử như con Đà Điểu vậy. Cứ ngỡ rằng vùi đầu che mặt đi thì kẻ thù sẽ không nhìn thấy. Tớ cũng vậy đó. Chỉ cần tránh thật xa cậu ra, đem những kỉ vật về cậu cất giấu đi hết thì sẽ không còn nhớ nữa. Nhưng không, tớ vẫn chẳng cách nào ngăn được hình ảnh cậu xuất hiện trong tâm trí. Minami sẽ luôn xuất hiện ở đâu đây. Giọng nói của cậu, những câu chuyện hài-cười-không-nổi của cậu trong sáng và man mát như cơn gió mùa thu. Những khi được trông thấy cậu làm việc, nhiệt huyết, năng động, cống hiến hết mình chính là lúc tớ thầm liên tưởng đến cây hoa anh đào đang khoe sắc rực rỡ giữa tiết trời ngày xuân. Cơ mà tớ lại chẳng thích cái bóng lưng bé nhỏ của cậu lúc giận dỗi bỏ tớ đi một nước đâu nhé, cậu có biết lúc đó tớ cảm thấy cô đơn thế nào không? Tớ ghét sự lạnh lẽo, nên những lúc ấy Minami giống như một cơn bão tuyết vậy ấy, rơi đầy và đóng băng cả trái tim tớ đây này. Chính vì thế tớ lại yêu quý biết bao những giây phút được tựa đầu lên bờ vai nhỏ nhắn của cậu. Mùi hương, sự mềm mại từ nơi cậu tựa như ngày hè với ánh nắng ấm áp mang đến cho tớ sự yên bình, hạnh phúc. Từ lúc nào mà cậu lại ngang nhiên xuất hiện và đóng một vai trò không thể thiếu trong cuộc sống tớ vậy hả, Minami? Tự nhiên như một hơi thở, đến nổi có đôi lúc tớ tự hỏi rằng khi không có không khí thì người ta có sống được không? Vậy nếu tớ thiếu cậu thì sao đây? Uầy, cũng không biết nữa, tớ sẽ thử tìm câu trả lời cho mình nhé.

Nếu như tớ có khả năng điều khiển thời gian, tớ sẽ cho mọi thứ dừng lại khoảnh khắc của mùa hè năm ấy. Khi lần đầu tiên tớ ngập ngừng thú nhận với cậu tình cảm của mình. Mang tiếng nói tỏ tình cho “oai” vậy chứ, mất cả ngày tớ gọi xong được tên cậu. Còn lại toàn những lời nói lí nhí, tớ chỉ nhớ lúc đó gương mặt mình gần như bốc lửa vì ngượng, đầu óc mơ hồ chẳng còn nhớ gì cả. Mọi thứ đột nhiên trở nên tuyệt diệu biết bao khi cậu nhẹ nhàng chạm vào đôi bờ vai tớ, vẫn là ánh nhìn trìu mến ấy, thoáng thấy cậu nhoẻn miệng cười rồi nói với tớ: “Tớ hiểu mà.” Chỉ như thế thôi, tớ lại thấy như trút hết sự bồn chồn trong lòng, cảm giác hồi hợp, bối rối như bay đi đến tận phương trời xa xăm nào đó. Tất cả những gì còn lại ở đây chỉ là hình ảnh một cô nhóc đang ôm chầm lấy cậu, vùi mặt vào lòng cậu mặc cho cậu không ngừng cười rồi còn trêu tớ. Thật sự là ghét cậu lắm đó, biết không? 

Đến bây giờ, khi nhớ lại những ngày tháng ấy, tớ vẫn sẽ nghe thấy tiếng mưa rả rích bên tai hòa lẫn cùng tiếng kêu trong trẻo của chuông gió phát ra nơi mái hiên nhà. Nơi đó sẽ có hình ảnh tớ tựa đầu lên vai, lắng nghe những bài hát vu vơ, bất chợt từ cậu. Rồi tớ sẽ chìm đắm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mùa hè thật đẹp cậu nhỉ? Vì bên dưới làn nước mưa ấy sẽ luôn có một đứa ngốc cùng cậu chạy nhảy tung tăng, mặc cho có thể bị cảm lạnh vào ngày mai. Bởi vì đứa ngốc đó vốn dĩ chỉ muốn nhìn thấy cậu cười thôi. Tớ biết chắc một điều cậu không biết nhé. Khi cậu gối đầu lên chân kẻ ngốc ấy, suýt chút nữa cậu đã giáng tiếp hại chết một người rồi đó. Vì sao ha? Ừ thì kẻ đó quên mất cách thở trong vài giây ấy. Gương mặt khi ngủ của cậu làm cho đứa ngốc như tớ động lòng. Hàng loạt suy nghĩ xẹt nhanh qua não tớ: “Phải làm sao đây…?”, “Làm thế nào cậu mới ngủ thoải mái nhất…?”, “Có nên tranh thủ dê cậu không…”, “Để tay ở đâu mới chiếm tiện nghi nhiều nhất đây…”,v.v… Mà thôi, chuyện qua lâu lắm rồi, đừng để tớ kể ra thêm những suy nghĩ của mình lúc đó nữa.  Chỉ nhớ rằng ở thời khắc đó, một điều ước duy nhất thoáng qua trong tớ: “Giá như cứ mãi như thế này thì tốt quá.” Nhưng rồi đó cũng chỉ dừng lại ở ước muốn mà thôi. Cuộc sống vẫn cứ như thế quay tròn, trôi mãi, trôi đến một tương lai không ai mong muốn cả. Vậy thì cứ để tớ nhớ về kí ức êm đềm ấy, về những khoảnh khắc mà đôi tim chúng ta cùng hòa chung nhịp đập. Tớ sẽ lưu giữ lại, để một ngày đẹp trời nào đó, khi một mình ngẫm lại tớ vẫn sẽ nhớ đến cậu bởi những điều tốt đẹp nhất đã có giữa chúng ta.

Trở lại với thực tại cũng chính là lúc tớ phải thoát ra khỏi những cơn mơ say đầy cả sự lưu luyến và tiếc nuối. Tớ phải chấp nhận sự thật rằng ánh mắt đầy tình cảm của cậu từ lâu không còn dành cho tớ. Rất không muốn thừa nhận sự thật, nhưng mỗi lần thử cố gắng nhìn sâu vào nơi ấy, tớ đã không còn nhận ra cậu nữa rồi. Tớ không còn bắt nhịp được sự đồng điệu từ nơi cậu, tâm hồn cậu đối với tớ thật xa vời, và có lẽ sự thật rằng tớ đã mất cậu. Tớ biết ánh mắt cậu luôn hướng về ai, tớ biết cậu cũng chịu đau đớn như thế nào khi nhìn thấy couple Kojiyuu hạnh phúc. Thật đau đớn, một người là “chồng” còn người kia là chị em lâu năm, cậu nói tớ phải làm sao đối mặt với Haruna đây. Đã có lúc tớ cảm thấy mình trở nên ghen tuông mù quáng mất rồi, thật ích kỉ với chị ấy. Cảm giác dằn vặt như muốn xé tan cõi lòng tớ. Mọi thứ hoàn toàn đặt dấu chấm hết khi cậu thừa nhận tình cảm với tớ. Chỉ có điều mọi thứ vượt qua khả năng tưởng tượng của tớ một chút. Ừ thì, cậu yêu người đờn ông của chị Haruna, Yuko.

Cậu nói bây giờ tớ phải làm sao đây? Một bài toán quá khó và tớ hoàn toàn không có cách nào giải được. Làm gì được đây? Chúng ta đổi vai nhé, để tớ lên làm người đờn ông của đời cậu cũng được. Hoặc không tớ sẽ chuyển sự nghiệp sang thành Hủ để có thể trọn đời ship cậu trong tư tưởng. Không sao đâu nhỉ, chỉ cần cậu có thể hạnh phúc với người đờn ông của đời cậu, tớ xin nguyện làm Hủ bên cậu suốt đời.

Tớ biết khi đọc tới đây cậu sẽ bật cười vì ý nghĩ kì lạ của tớ. Cười được thì tốt, tớ đang tự tạo một câu chuyện cười đó, tớ cũng đang cười chính mình đó. Nhưng cõi lòng tớ thì đau quá. Làm sao đây? Cảm giác nôn khan lại xuất hiện nữa rồi. Nỗi đau dồn nén từ tận đáy lòng không thể trào dâng được, tớ luôn dùng nụ cười giả tạo của chính mình để kiềm nén lại. Rồi cứ như thế đầy ấp nơi lòng ngực, thực làm tớ hít thở không thông. Tớ nên kết lại như thế nào cho lá thư này đây? Không biết đâu Minami ạ. Bởi vì chính tớ lúc này cũng đang rối bời, chẳng tìm ra được hướng đi cho mình. Nên cứ là như vậy đi nhé. 

Chào cậu, Minami của tớ…
*Ký tên xoẹt xoẹt*
Atsuko

--------------------End--------------------

Mình thề vẫn là Atsumina, là Atsumina ~~~ *tung tăng chạy*

8 nhận xét:

Love nói...

Tui bỏ tựa fic lên gg trans, và nó đang ở tab Trung Quốc, rứa là nó dịch cái đấy thành "Giấy vệ sinh" ôi bụng tui

XuanHoang nói...

ko biết nên nói gì. dạo này nhà atsumina bị bảo, nhìn gia đình người ta hạnh phúc hết nhà kojiyuu, nhà mayuki, rồi nhà wmatsui mà bùn. nhớ về cái lúc acchan chưa tốt nghiệp thì có quá nhiều điều để ta nghĩ 2 người ko chỉ đơn thuần là bạn , từ ánh mắt, cách nắm tay, cách dối xử của taka vs chan và ngược lại. nhưng sau khi acchan tốt nghiệp thì...cuối cùng là nên làm gì đây, ko biết là nên vui hay buồn, nên tin hay ko tin. hazzz....dù sao vẫn rất yêu atsumina. đọc fic mà bùn

Ginny nói...

Đổi qua gg tiếng Nhật cho tui :v bôi bác quá ~~~

Ginny nói...

Uầy, chúng ta chỉ là phận sịp pơ nhỏ nhoi thôi thì làm sao bắt họ theo ý chúng ta được chớ. Miễn bản thân sịp pơ luôn tin tưởng Atsumina là được rồi ^^. Mặc kệ bão gì thì bão, muốn đến cứ đến. Atsumina vẫn sẽ là Takatsuko thôi =))) Vui lên bợn ơi, đừng buồn làm chi. ~(^-^)~

Nhoc Sin nói...

Trời ơi, đây là cái gì vậy, bạn troll mình hả=))

Ginny nói...

Thì mình cũng có biết mình đã viết gì đâu à =)))) Vui là được rồi =)))

Unknown nói...

Được đọc full rồi này, troll vừa thui nha người =)))
đoạn đầu lãng mợn, ba chấm vậy mà kết vèo thành đam mie :))

Ginny nói...

Vui là được dzồi =)))

Đăng nhận xét

 
Copyright (c) 2010 Hang Ngư Miêu. Design by WPThemes Expert
Themes By Buy My Themes And Cheap Conveyancing.